Chương 5: Ôn Nhu, Giống Như Trước Đây

Sở Noãn muốn dọn dẹp, Giang Hải Dương lại đem Tiểu Quỳ nhét vào trong ngực cô.

Cửa phòng vừa đóng, trực tiếp đem hai mẹ con cô đẩy ra bên ngoài.

Vì anh mà vợ đã bị người nhà từ mặt, chấp nhận theo anh về quê để sinh sống.

Anh sao có thể để bàn tay trắng nõn của vợ tiếp tục làm những công việc nặng nhọc này.

"Mẹ ơi, gâu gâu, ha ha..."

"Tiểu Quỳ, đó là một chú chó, đợi lát nữa mẹ con mình kiếm gì cho nó ăn được không?"

"Dạ, chó ăn chó..."

"Gâu gâu gâu......"

Một giọng nữ dịu dàng, cùng giọng trẻ con đáng yêu, theo đó là tiếng chó sủa.

Một một bức tranh gia đình ấm áp.

"Noãn Noãn, buồng ngủ anh đã dọn sơ lượt qua rồi, em đem con vào nghỉ ngơi trước đi."

Sở Noãn ôm con gái trong lòng, sững sờ nhìn anh.

Bản thân là con gái của một giáo sư ở thành phố H, lúc trước cô đã yêu người đàn ông này mà không ngần ngại xảy ra xích mích với gia đình.

Là bởi vì...

Anh mặc dù xuất thân nông thôn, nhưng rất có trí hướng.

Anh không phải là thiếu gia nhà giàu, cũng không có kiểu chủ nghĩa đàn ông cổ hữu.

Anh khi đó rất yêu cô, bảo vệ cô, tôn trọng cô.

Sau kết hôn là thời điểm cần có nhiều tiền hơn để trang trải cuộc sống, anh tính toán chạy ra tỉnh khác đi làm hơn nửa năm.

Nhưng...

Từ khi bài bạc cùng bia rượu xuất hiện, anh lại một mình tự do, nên chúng dễ dàng thu hút anh vào.

Chính cô khi đó chỉ có một mong mỏi, mong Giang Hải Dương của ngày xưa có thể quay trở về.

Có thể không cần như trước mà hết mực yêu thương cô.

Chỉ cần giống với một gia đình bình thường, chồng lo làm ăn, vợ quán xuyến việc nhà...

Giang Hải Dương trước mặt cô mặc trên mình bộ quần áo cũ, ống quần xắn tới bắp chân.

Áo thun đã ướt đẫm, để lộ ra cơ ngực, trên đầu vai vắt một cái khăn dài.

Người đàn ông với đôi mắt sáng ngời, mang theo ý cười, nhìn cô trìu mến.

Ánh hoàng hôn chiếu trên người, làm dịu đi những đường nét cương nghị của anh.

Thật ôn nhu, giống như trước đây vậy...

Chiếc mũi thanh tú của Sở Noãn hơi nhăn lại, đôi mắt đau nhức đến không chịu được.

Cô sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.

"Mẹ mẹ, ngủ, buồn ngủ..."

Tiểu Quỳ mặc dù trên đường đi ngủ mê man.

Nhưng dù sao vẫn là con nít, Giang Hải Dương khi nãy cũng là một mực ôm nên không có nằm xuống ngủ được thoải mái.

Tay nhỏ gác lên thành nắm đấm, cô bé mở ra miệng nhỏ ngáp một cái.

"Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

Giang Hải Dương nhìn hai mẹ con vào trong, liền chuẩn bị đi ra ngoài tiếp tục dọn dẹp.

Nhưng con chó đen trước cửa nhà khiến anh phải dừng lại bước chân.

Vừa rồi bên trong nghe được tiếng chó sủa, còn tưởng là chó nhà ai đó nên anh không để ý lắm.

Bây giờ cẩn thận nhìn lại, con chó này gầy trơ cả xương, giống như là thật lâu chưa được ăn no.

Hình như không phải của người trong làng nuôi, chẳng lẽ là chó hoang?

Chó đen hướng Giang Hải Dương sủa một tiếng, rồi quay người bỏ đi.

Sau đó lại quay đầu, tròng mắt nhìn thẳng anh.

"Gâu gâu!"

"Mày là kêu tao đi theo sao?"

Giang Hải Dương cảm giác trong mắt chó đen nhìn ra một tia khẩn cầu.

Anh vung tay, vô thức bước theo phía sau nó.

Chó đen đi về phía trước, nhưng không phải đi tới hướng cửa.

Mà là bước đến phòng bếp.

"Meo meo..."

Anh mơ hồ nghe được tiếng mèo kêu truyền ra, lần theo âm thanh đó đi đến một góc phòng bếp.

Trong góc, một chú mèo con mềm yếu đang cuộn tròn thân thể liên tục run rẩy.

Hai mắt nửa híp, có thể nhìn ra một con mắt là màu lam, một con khác thế mà là màu lục sắc.

"Ngao a..."

Chó đen đứng ra trước mặt mèo con, phát ra từng trận gào nghẹn ngào.

"Mày muốn tao cứu vật nhỏ này?"

Không biết chó đen có phải hiểu hay không, Giang Hải Dương vừa nói ra câu này, nó liền không tiếp tục kêu nữa.

Đi đến một bên, hai cái chân trước bắt đầu đào bới.

Giang Hải Dương còn chưa kịp ngăn cản, liền gặp nó từ trong hố ngậm một vật đi ra.

Nhả đến bên chân của anh, thấy anh không có phản ứng, lại dùng móng vuốt đẩy qua.

"Là muốn cho tao sao?"

Anh cúi người sờ vào đầu chó đen, rồi nhìn về phía chân mình.

Một quả cầu hình tròn trong suốt như pha lê, màu sắc trông giống như những viên bi đồ chơi của trẻ em.

Chó đen có vẻ thiếu kiên nhẫn, móng vuốt vỗ vỗ xuống mặt đất.

Giang Hải Dương bật cười, chuẩn bị nhặt lên vật kia.

Khoảnh khắc tay anh đυ.ng vào quả cầu...

...

"3, 2, 1... Ràng buộc thành công."

"Giang Hải Dương, nam, 24 tuổi, Hành tinh bỏ hoang số 8."

Giang Hải Dương được đưa đến một không gian tên là Hành tinh bị bỏ hoang số 8.

Dưới chân cỏ mềm, cách đó không xa là một vùng đất rộng lớn.

Càng làm cho người ta khϊếp sợ là!

Bò bay trên trời, gà vịt từng con đều to lớn.

Ngay cả lũ heo cũng không còn đi chầm chập nữa mà đã phát triển đôi chân, di chuyển nhanh như chớp.

Lai lịch sự xuất hiện của Hành tinh số 8 từ từ xuất hiện trước mặt anh.

Hành tinh này được các nhà nghiên cứu về hệ thực vật và động vật, nằm ở giữa các vì sao, sử dụng để nuôi dưỡng những sinh vật đã tuyệt chủng từ cổ đại ở Trái đất.

Kết quả là sau nhiều lần thất bại, hành tinh này đã bị bỏ hoang.

Nhìn thấy những ký tự lớn màu đỏ bên dưới, Giang Hải Dương nhíu cả mắt.

Phải nộp thuế năng lượng giữa các vì sao cho liên đoàn, giá là 30 triệu mỗi năm.

Anh nghèo khó mới phải trở về quê làm ruộng, mà giờ đây còn phải gánh khoản nợ 30 triệu một cách khó hiểu.

Giang Hải Dương nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục nhìn xuống.

"Tất cả các loài động vật và thực vật đã tuyệt chủng được nuôi trồng trên Hành tinh số 8 đều có thể được trao đổi. Sau khi trao đổi, có thể thu được tiền và có thể giao dịch tiền."

Một tấm bảng trong suốt từ không trung xuất hiện trước mặt anh.

Giá trị trao đổi của lợn rừng là 500.000, gà trống là 300.000, rau xanh 50.000/cân, trứng gà 10.000/ quả.

...

Giá trị trao đổi cao đáng kinh ngạc.

Giang Hải Dương trong lòng dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu tính toán.

Dù trọng sinh nhưng trí nhớ của cuộc sống ở hiện đại của anh vẫn còn.

Bây giờ là năm 1990, lại là ở nông thôn, vật tư lương thực đều khan hiếm.

Bây giờ nếu nắm bắt thời cơ, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Biết mà không làm, chẳng khác nào anh đã bỏ lỡ mấy chục năm trong vô ích.

Cũng coi như là cho mình một cơ hội...

Nguyên nhân chính khiến việc canh tác không thể đạt được hiểu qua là do không có hạt giống trồng cây và con giống động vật bình thường.

Nhưng theo phần giới thiệu, năng lượng trên hành tinh này có thể giúp cây trồng và vật nuôi phát triển nhanh chóng.

Điều này càng thuận lợi cho anh.

Giang Hải Dương trong lòng quyết tâm, anh lập tức tiếp nhận hiện thực.

Trong cột hiện lên, nhấn hai cái.

Hành tinh bỏ hoang số 8 thay đổi biệt danh thành "Không gian trang trại mới" bạn có chắc chắn không?

Chắc chắn!

Bước tiếp theo là đối phó với những sinh vật kỳ lạ ở nơi này.

Nhường chỗ cho việc trồng trọt và chăn nuôi trong tương lai.

Giang Hải Dương dứt khoát nhấn vào nút màu đỏ có chữ “tàn sát” trên đó.