Chương 6: Anh Đã Thay Đổi Thật Sao

Cơ thể đi theo tâm trí.

Giang Dương Dương rời khỏi không gian, quay trở lại phòng bếp.

Con chó đen đang đi vòng tròn trên đất nhìn thấy anh liền đứng lại.

Đứng bằng hai chân sau, đặt hai bàn chân trước lên cánh tay anh, mũi ngửi qua ngửi lại.

Giang Hải Dương mỉm cười xoa đầu nó.

"Đại Hắc, mày và Tiểu Bạch từ nay về sau sẽ là người nhà của bọn ta, ngày mai tao sẽ tắm rửa với làm tổ cho bọn mày."

Giang Hải Dương là người rất thích đặt tên nên chỉ cần nhìn vào màu sắc của bọn chúng là anh có thể quyết định tên một nhanh chóng.

Đại Hắc mở miệng cười, lè lưỡi thở hỗn hểnh.

Giang Hải Dương quỳ xuống, vươn tay đem mèo con trong góc ra.

Tiểu Bạch không có giãy dụa, chỉ nằm êm trong lòng bàn tay, liếʍ liếʍ ngón tay anh.

Anh không cảm nhận được bắt kỳ thịt nào trên người mèo con, chạm vào chỉ toàn thấy xương.

Giang Hải Dương trong lòng hơi động, lấy một miếng thịt thỏ ra.

Anh lấy thêm hai cái bát từ trong tủ, rửa sạch qua bằng nước.

Khi quay lại lần nữa, liền thấy một chó một mèo đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt trên tay anh.

Đôi mắt tràn đầy khao khát, đặc biệt là Đại Hắc, nước miếng không ngừng chảy ra từ miệng nó.

Giang Hải Dương chia thịt thành hai bát rồi đặt trước mặt chúng.

"Ăn đi."

"Gâu!"

"Meo~"

Đại Hắc ăn một cách nhanh lẹ, trong khi Tiểu Bạch chậm rãi ăn hết miếng này đến miếng khác.

Giang Hải Dương lại lục lọi một vòng, lấy ra một cái chậu tráng men.

Anh đặt thịt thỏ vừa bị gϊếŧ thịt trên hành tinh ra, cắt thành từng miếng nhỏ cho vào chậu.

Sau đó anh bê ra khỏi cửa.

Những loài động vật trên hành tinh có đôi chút kỳ lạ nhưng con người có thể ăn được.

Hơn nữa, chúng đều không bị bệnh, nếu ăn thậm chí còn có thể tăng cường sức khỏe.

Ban đầu anh lo lắng sẽ không có nơi nào để tiêu hủy những con vật bị gϊếŧ thịt.

Nhưng bây giờ không chỉ có thể giữ lại mà còn có thể ăn được.

Mặc dù mỗi năm đều có một khoản phí không thể giải thích được là 30 triệu, nhưng việc sử dụng không gian này quả thực vô cùng tiện lợi.

Chỉ cần anh sử dụng đúng cách thì không chỉ dễ dàng giải quyết được thuế phí.

Mà còn có thể đổi ra giá trị lớn, giúp vợ và con gái anh có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Anh cầm chậu, gỏ cửa nhà thím Vương sống bên cạnh.

Vì rất thân thiết nên sau khi cha mẹ anh qua đời, thím Vương và gia đình là người chăm sóc anh nhiều nhất.

"Thím Vương, thím có nhà không?"

Không lâu sau, anh nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong nhà.

"Ai đó?"

"Cháu là Hải Dương, thím..."

Giang Hải Dương chưa kịp nói xong thì cánh cửa đã được mở ra.

Thím Vương nhìn anh từ trên xuống dưới, trên mặt lập tức nở nụ cười.

"Dương! Thực sự là con, đi vào đi."

Vừa nói, bà ấy vừa nhanh chóng nắm lấy tay anh dẫn vào nhà.

Sau khi đi thẳng vào nhà chính, mới buông tay anh ra.

"Để thím nhìn kỹ nào. Đã nhiều năm không gặp rồi, thím gần như đã không nhận ra."

Thím Vương đặt tay lên hai cánh tay anh, quan sát cẩn thận từ trên xuống dưới.

Giang Hải Dương đặt chậu trong tay lên bàn.

Giống như khi còn bé, trước mặt bà ấy đứng nghiêm.

"Chà, càng lớn càng cao ráo và đẹp trai hơn..."

"Thím, con mới trở về cùng vợ và con gái. Dự định từ nay sẽ về ở hẳn trong làng."

Anh cười, nói thêm: "Trên đường đến đây bọn họ mệt mỏi, hiện tại đang ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai con sẽ đưa bọn họ ra cửa."

"Được rồi được rồi, đưa tới đây, thím sẽ làm đồ ăn ngon cho cả nhà ăn..."

"Thím, chú Vương đâu? Tinh Thần và Tinh Hoa hiện tại vẫn ổn chứ?"

“Chú Vương gần đây sức khỏe không tốt, hiện tại đã đi ngủ rồi.”

"Tinh Hoa lấy chồng trong thị trấn, hiện tại cả nhà đều làm việc trong nhà máy dệt, Tinh Thần thì..."

Thím Vương thở dài.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của thím Vương khi nhắc đến Tinh Thần, Giang Hải Dương cũng không tiện hỏi thêm.

Bất quá, nghĩ đến Tinh Thần trung thực và ít nói, người đã theo anh từ khi còn nhỏ.

Giang Hải Dương quyết định đợi đến lúc thích hợp sẽ hỏi thêm.

"À, con tới đây xin thím mượn chút dầu gạo. Chúng con vừa về nên..."

Giang Hải Dương còn chưa nói xong đã bị thím Vương cắt ngang.

"Sao lại khách khí thế? Những thứ này còn đợi cháu phải mượn, đứng đây để thím đi lấy cho."

Vừa dứt lời, bà ấy vội vàng chạy vào bếp.

Giang Hải Dương cầm chậu đi tới.

“Thím, chậu thịt này coi như con đổi với thím...”

"Thôi..."

Thím Vương nhìn thấy, liền xua tay.

"Không, thím cứ lấy đi."

Chưa để bà ấy kịp phản ứng, Giang Hải Dương đã đặt chậu thịt thỏ lên bàn bếp.

"Thím Vương, cũng muộn rồi, con về trước, ngày mai sẽ quay lại gặp thím và chú sau."

Sau đó anh xách chiếc giỏ thím Vương đưa cho, chào hỏi ra về.

Khi anh bước ra khỏi cửa, thím Vương lại đuổi theo.

Kiên quyết nhét thêm ba quả trứng và một nắm rau xanh vào đó.

Nhìn theo bóng lưng của Giang Hải Dương khuất xa, thím Vương mới quay trở lại nhà.

"Thằng nhóc này, một chậu thịt thỏ lớn như vậy không biết có giữ lại ăn không. Không được, ngày mai nhất định phải nấu rồi mang cho bọn nó một ít..."

Giang Hải Dương sau khi về nhà trực tiếp đi vào phòng bếp.

Cọ rửa sạch sẽ xong, anh nhanh chóng nhóm lửa, lấy gạo nấu cháo.

Lấy một miếng thịt thỏ đã qua chế biến, chặt thành từng miếng nhỏ.

Đun nóng nước và bắt đầu luộc.

Giang Hải Dương mỉm cười khi nhìn thấy hai quả ớt đỏ trong gió.

Dì Vương vẫn còn nhớ món ăn yêu thích của anh là đồ cay, đến mức không thích bất kỳ trái gì ngoài trái ớt.

Sau khi thịt thỏ đã luộc chín thì lấy ra, cho lên cây nướng, cắt thêm hai quả ớt để vào chén.

Sau khi nấu cháo xong, anh mở nắp, ném vào một nắm rau đã rửa sạch.

Mùi thơm nồng nàn hấp dẫn đến mức khiến người ta nuốt nước bọt không ngừng.

Anh nếm thử một miếng.

"Quao~"

Giang Hải Dương vẻ mặt không thể tin nổi.

Nếu không phải tự mình làm, anh sẽ nghĩ là được nấu bởi một đầu bếp năm sao nào đó.

Vừa mềm lại vừa ngọt.

Có vẻ như vấn đề nằm ở thực phẩm.

Thịt của các loài vật trong không gian có thể nấu ngon hơn mức bình thường.

Cửa bếp.

Sở Noãn từ lúc anh trở về không bao lâu, liền bị mùi thức ăn đánh thức.

Cô đứng dậy đi đến cửa bếp, liền nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của anh bên trong.

Cô lấy tay che miệng, không dám phát ra âm thanh sợ làm xáo trộn khung cảnh trước mặt.

Những chuyện từ chuyến tàu lửa đến hiện tại cứ như một giấc mơ.

Hải Dương,

Anh thực sự đã thay đổi rồi sao?

Liệu em còn có thể tin anh nữa không?

Giang Hải Dương nhìn lên, liền thấy vợ tựa vào khung cửa mà nước mắt lưng tròng.

Lòng chùng xuống, nói với giọng ngượng ngùng.

“Ừ, trời cũng tối rồi, anh đang nấu cháo với thịt thỏ.”

Giang Hải Dương rãi rãi đầu, nói thêm, “Đã lâu không nấu ăn, không biết tay nghề có được hay không. Hôm nay hai mẹ con chịu khó một chút, sau này anh sẽ luyện tập thêm."

Sở Noãn hít sâu một hơi.

Cúi thấp đầu, lặng lẽ bước tới bưng cháo trên bếp.

Thời điểm đi ngang qua anh, bước chân cô dừng lại một chút.

Nhỏ giọng nói một câu.

"Không chê."

Sau đó bước nhanh ra khỏi cửa.

Giang Hải Dương sửng sờ, lướt thấy đôi tai đang đỏ ửng của cô.

Cô ấy là đang ngại ngùng sao?

Anh cười toe toét, dang chân ra, hai ba bước liền đến bên cạnh cô.

Sở Noãn nghiêng người, Giang Hải Dương lại đi vòng quanh cô.

"Vợ sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải bị nóng hay không?"

"Anh, anh thật phiền phức!"

"Ha ha ha..."