Chương 9: Ngôi nhà thiên thần

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Cao Nhiễm gọi hai cái bánh kẹp và một bát lòng dê xào.

Bánh kẹp là một loại bánh độc đáo được làm từ bột mì của người Mông Cổ, nó có hình dạng tương tự như bánh mì nướng kiểu Tân Cương, lớp vỏ bên ngoài giòn còn ruột bánh bên trong thì mềm và đậm vị lúa mì.

Một lúc sau, bà chủ bưng ra một đĩa rau trộn đơn giản. Món này là do Tề Nghị gọi, Cao Nhiễm gắp một đũa, cảm giác chua chua giòn giòn của nấm kim châm rất đưa miệng.

Sau khi ăn cơm xong, hai người họ chạy xe đến một tòa nhà có kiến trúc giống hệt một ngôi trường tiểu học, trên cổng vào còn dán dòng chữ “Ngôi nhà thiên thần”.

Xe tải chạy vào sân chơi bằng xi măng cỏ cây mọc um tùm, một vài cầu trượt và dụng cụ thể dục không biết đã bị hư hỏng từ lúc nào, bên trên đã bị rỉ sét.

Đây là một cơ sở nội trú tư nhân dành cho bệnh nhân tự kỷ, rất nhiều người dân chăn nuôi không muốn xin trợ cấp từ Liên đoàn Người khuyết tật cho con cái của họ vì họ không muốn lưu lại thông tin này trong hồ sơ của mình. Và họ không đủ sức con cái theo học tại cơ sở chuyên nghiệp với mức học phí hơn vạn tệ một tháng ở thành phố lớn như Hải Lạp Nhĩ. Nên đã gửi những đứa con mắc bệnh tự kỷ của mình đến đây để can thiệp chữa trị.

Cứ cách hai tháng Tề Nghị sẽ lái xe đến sắm sửa một số đồ đạc thường ngày và các vật dụng cần thiết rồi gửi đến đây.

“Ngôi nhà thiên thần” dựa vào sự hỗ trợ của các mạnh thường quân mới duy trì được mức học phí ở mức thấp hơn một năm nay.

Sau khi anh nói chuyện với hai nữ giáo viên duy nhất trong trường xong liền mở cốp xe tải và bắt đầu gỡ các thùng hàng xuống.

Trời nóng như đổ lửa, nhiệt độ vào ban ngày trong thị trấn tăng vọt, mồ hôi tuôn không ngừng làm nhòe cả mắt, anh khó chịu nheo nheo mắt.

Cô nàng ngồi ở ghế phụ cũng bắt đầu học tập theo, cô nhảy xuống xe, khiêng những thùng giấy vào nhà kho.

Cô nhanh nhẹn búi những lọn tóc thành một búi gọn gàng, ánh đèn nhẹ dịu chiếu xuống một vài sợi tóc lưa thưa trên trán cô, khiến nó trở nên mờ mờ ảo ảo.

Tề Nghị ngây người, anh không ngờ cô sẽ ra tay giúp đỡ.

Dỡ hàng xong, anh lôi hai thùng giấy to từ trong cái bao mà anh đem về từ Mông Cổ đợt trước, anh mang chúng đặt ở lớp học, nhờ cô phân phát cho bọn trẻ.

Cao Nhiễm mở thùng đồ ra, cô chỉ thấy bên trong có đủ các loại bánh kẹo và sách ảnh của Trung Quốc và cả nước ngoài.

Bên trong lớp học rất yên tĩnh, cô lấy quà phát cho từng em học sinh.

Dưới sự cổ vũ động viên không ngớt của giáo viên, các em nhỏ mím môi nhút nhát nói cảm ơn.

Sau khi rời khỏi “Ngôi nhà thiên thần”, họ lên phố tìm vài cửa hàng sửa chữa điện thoại, nhưng kết quả không cửa hàng nào sửa điện thoại Iphone cả.

“Thôi bỏ đi.”

Cao Nhiễm thấy Tề Nghị còn muốn đi tìm, cô lắc lắc đầu từ bỏ.

Trước lúc quay về, hai người ghé qua nhà máy chế biến thực phẩm của Tề Nghị.

Cô ngước mắt đánh giá văn phòng giám đốc có vẻ hơi khiêm tốn này, bày trí trang nhã sạch sẽ, không ít những cuốn sách về hoạt động thương mại điện tử được đặt trên kệ.

Cô từng nghe Ba Đồ nói rằng, công xưởng của Tề Nghị hoạt động theo cơ chế tự cung tự cấp, làm ăn rất phát đạt. Tuy nhiên trước đây cửa hàng trực tuyến đều đưa cho bên công ty điều hành, nhưng bây giờ lấy lại tự mình kinh doanh, lấy tên thương hiệu là “Hồn Cẩm”.

Nghĩ đến đây Cao Nhiễm trở nên hào hứng, cô cầm lấy điện thoại kết nối với mạng vô tuyến của văn phòng lên mạng tìm kiếm, quả nhiên “Hồn Cẩm” đứng đầu bảng xếp hạng các mặt hàng sản phẩm tương tự trên các sàn thương mại điện tử lớn.

Dựa theo số lượng đơn đặt hàng, phí duy trì nền tảng và điểm cộng trừ một năm trên Tmall đã vượt hơn 1 triệu tệ.

Ba Đồ nói Tề Nghị không thiếu tiền quả là không ngoa chút nào, nhưng có điều cô không hiểu được nếu anh đã có nhiều tiền như vậy, tại sao lại không đến các thành phố lớn khác của Nội Mông. Như vậy công xưởng không những có thể phát triển nhanh chóng mà còn có thể nhận được chính sách hỗ trợ.

Việc gì phải chôn chân ở khu Trần Ba Nhĩ Hồ Kỳ này, ở nhà bạt, tắm rửa lộ thiên, kinh doanh nhỏ lẻ lãng phí thời gian.

“Xem ra anh ta là một kẻ lập dị.”

Cao Nhiễm lầm bầm mỉa mai anh, cô bỏ điện thoại xuống quay trở lại ghế ngồi, bất chợt cô cảm thấy bụng dưới của mình truyền đến một cơn ớn lạnh.