Chương 30

Nàng ở trong lòng hắn, có thể cảm thấy rất rõ ràng sự chuyển động lên xuống của ngực hắn, đôi bàn tay to thô ráp mạnh mẽ kia đang siết chặt eo nàng, như thể chúng sắp bẻ gãy thắt lưng nàng ra vậy.

Thậm chí chính Thẩm Chí Hoan cũng không biết mọi chuyện vừa rồi diễn ra như thế nào, mọi thứ diễn ra quá nhanh, thậm chí nàng còn cảm thấy có chút không chân thực.

Như là một cảnh nhanh chóng mà hư ảo trong mơ, mờ mịt rút đi, mọi hỗn loạn ồn ào xung quanh đều ùa về. Nàng nghe thấy tiếng nói của người đi qua đi lại, vội vàng dò hỏi, thậm chí còn có cả tiếng những chiếc cọc tre bị đổ lăn trên mặt đất cách đó không xa.

Thẩm Chí Hoan chậm rãi ngẩng đầu, nam nhân ôm chặt lấy nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy cái cằm căng cứng của nam nhân.

Thẩm Chí Hoan di chuyển thân thể, ở trong lòng ngực hắn nhẹ giọng nói: “Buông ta ra đi.”

Lục Dạ không nhúc nhích.

Thẩm Chí Hoan chỉ cảm thấy eo mình bị hắn siết đau, nàng hơi nhúc nhích lại lần nữa, ngữ khí lạnh lùng hơn: “Buông ta ra.”

Lục Dạ gần như không thể nghe thấy mà thở ra một hơi, thoáng buông lỏng tay ra, động tác của hắn có chút cứng nhắc, cũng rất thong thả.

Sau khi Lục Dạ buông Thẩm Chí Hoan ra, Thẩm Chí Hoan lui về phía sau một bước, tạo ra khoảng cách với hắn. Cái cảm giác bị đè nén và gần như khiến người hít thở không thông mà khẩn trương ập vào trước mặt kia cũng theo đó biến mất, trên eo nàng dường như vẫn còn cảm giác bị siết chặt, nàng khống chế ý nghĩ muốn xoa eo, lạnh mặt nhìn về phía mọi người với vẻ mặt nôn nóng ở phía trước đang nhìn nàng.

Thấm Lan sắc mặt tái nhợt chạy tới, giọng nói có chút run rẩy: “Tiểu, tiểu thư……, người không sao chứ?”

Lưu Xuyên vội vàng chạy tới quỳ trên mặt đất: “Là… Là do nô tài sơ sẩy, xin tiểu thư trách phạt!”

Nha hoàn và gã sai vặt vốn đang đứng ở một bên cũng đều theo sau quỳ trên mặt đất, có người vội vội vàng vàng muốn đi tìm đại phu, bị Thẩm Chí Hoan ngăn lại, những công nhân ở phía trước đang bận việc riêng cũng đều dừng động tác lại, mở to mắt nhìn sang.

Thẩm Chí Hoan hạ mắt nhìn một đám người đang quỳ trước mặt mình.

Lần này may là có Lục Dạ, nếu không có hắn, bây giờ nàng ra sao thì cũng không cần nói nữa.

Nói không sợ hãi là giả, nhưng trên mặt nàng chưa từng biểu hiện ra, nhẹ giọng nói: “Đứng lên, đi làm hết đi.”

Đám người đang quỳ tốp năm tốp ba đứng dậy, Thẩm Chí Hoan xoay người lại, sắc mặt có chút mệt mỏi.

Lưu Xuyên còn cúi đầu quỳ gối ở một bên, Thẩm Chí Hoan nói: “Đứng lên đi, ta không trách ngươi.”

Lưu Xuyên vẻ mặt đau khổ đứng lên, nói: “Tiểu thư, nếu không phải nô tài……”

Mà một bên đám người vốn đang làm việc sau khi trải qua sợ hãi, ánh mắt của họ dần dần thay đổi, không ngừng di chuyển giữa hai người Thẩm Chí Hoan và Lục Dạ.

Dù sao thì mới vừa rồi mọi người đều nhìn rõ, cái nam nhân không biết họ tên này, thế nhưng lại đưa tay ôm eo Tứ tiểu thư.

Không chỉ là ôm, cả hai người còn gần như dính vào với nhau, nếu coi chuyện này là khinh bạc, người này nên bị chặt tay chân, phạt trượng rồi đuổi ra khỏi phủ mới đúng.

Thẩm Chí Hoan, trong kinh thành có tiếng là tuyết trên núi cao, sáng trong như trăng sáng, vẻ đẹp của nàng không thể khinh nhờn, nhìn một cái đều là được ban ân, mà cái nô tài này lại ôm nàng, cùng nàng tiếp xúc da thịt.

Thẩm Chí Hoan ngắt lời Lưu Xuyên, mắt lạnh đảo qua mọi người đang vây xem, lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chuyện ngày hôm nay ai dám nhiều lời nói thêm một chữ, cẩn thận đôi mắt của các ngươi!”

Mỹ nhân đẹp thì đẹp đó, nhưng lại không thể chạm vào được.