Chương 31

Mọi người vội vàng thu hồi ánh mắt, có hơi hoảng loạn bắt đầu tiếp tục công việc của mình, lại còn cố ý vô tình dùng khóe mắt chú ý tới động tĩnh ở bên này.

Lúc Thẩm Chí Hoan nói chuyện, Lục Dạ đứng ở bên cạnh Thẩm Chí Hoan.

Trong lòng hắn còn sợ hãi thoáng cử động ngón tay, sự cứng nhắc dưới sự khẩn trương cao độ kia đã dịu xuống rất nhiều.

Nha đầu đυ.ng vào Thẩm Chí Hoan hiển nhiên cũng sợ hãi không nhẹ, sắc mặt ả ta trắng xanh co vào một góc, thân thể khẽ run lên. Giờ phút này thừa dịp mọi người đều đang chú ý Thẩm Chí Hoan có bị thương hay không, tạm thời không ai chú ý tới, ả ta dù đang quỳ trên mặt đất còn run rẩy muốn bò đi.

Nhưng mà ả ta mới vừa đi được một bước, lại bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình.

Lan San dừng động tác lại, chậm rãi giương mắt nhìn qua.

Nam nhân đang nhìn nàng.

Thấy nàng nhìn về phía hắn, khóe môi nam nhân nhếch lên chậm rãi nở một nụ cười với ả ta, ánh mắt vừa hung ác nham hiểm vừa tàn nhẫn độc địa.

Hắn chỉ lẳng lặng mà đứng, nhưng ả ta cũng đã cảm thấy mình bị bóp cổ, cảm giác ớn lạnh từ trong xương tăng lên cuốn lấy toàn bộ cơ thể ả ta.

Cái chết dường như có thể đến ngay tức khắc.

Nàng khàn giọng kêu lên: “Không…… Tha mạng, ta……”

Thẩm Chí Hoan nhận thấy được tiểu nha hoàn không đúng lắm, sau khi thấy vẻ mặt hoảng sợ của ả ta, theo ánh mắt ả tả hướng về phía người ở bên cạnh mình.

Lục Dạ lại không có gì khác thường, có lẽ là đã nhận ra ánh mắt của nàng, hắn cúi đầu nhìn về phía nàng, khóe môi nhếch lên, ý cười mang theo vẻ dịu dàng.

Thẩm Chí Hoan ngoảnh mặt đi, tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, không ngừng cầu xin Thẩm Chí Hoan tha thứ: "…… Tiểu thư, nô tỳ không phải là cố ý, tiểu thư khai ân, tha…… Tha cho nô tỳ đi."

"Tiểu thư xin người……"

Thẩm Chí Hoan không dao động, lạnh lùng nhẹ giọng nói: "Chuyện thứ nhất lại là xin ta tha thứ, chứ không phải là nhận sai với ta?"

Tiểu nha hoàn sửng sốt, vội vàng nhận sai nói: "Nô tỳ biết sai! Là nô tỳ đi đường không mang theo mắt mới đυ.ng phải tiểu thư, là nô tỳ lỗ mãng, tiểu thư khai ân……"

Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, việc xảy ra vừa rồi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Chí Hoan cũng không có lạnh nhạt vô tình như lời đồn, theo hành vi trước đây của nàng, phạt tiền tiêu vặt đánh vài trượng rồi để ả ta nhận được bài học là được. Nhưng Thẩm Chí Hoan thấy bộ dạng này của ả ta không biết như thế nào, vẫn cứ cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm, nàng thuận miệng hỏi một câu: "Ngươi là nha hoàn trong phòng nào?"

Tiểu nha hoàn ngẩn người, cúi đầu ấp úng không nói ra nguyên do, Thẩm Chí Hoan híp mắt lại, hiển nhiên là không kiên nhẫn mà nói: "Còn không nói?"

Nàng liếc mắt nhìn Thấm Lan, Thấm Lan lập tức hiểu ngầm, giương giọng nói: "Kéo nô tì ngu xuẩn này xuống đi, phạt tám mươi trượng, lột sạch quần áo trục xuất khỏi phủ!"

Tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch, phạt hai mươi trượng thì đã mất đi nửa cái mạng, phạt tám mươi trượng chẳng phải là muốn đánh một người đang sống như ả ta chết luôn ư, huống chi còn muốn lột sạch quần áo, đây là đến chết cũng không cho ả ta thể diện.

Ả ta vội vàng mở miệng, giọng nói như tiếng muỗi kêu, lắp bắp nói: "Nô tỳ… Nô tỳ là người trong phòng phu nhân."

Thẩm Chí Hoan bỗng nhiên bật cười: "Nói thì cứ nói, có cái gì không dám nói, hay mới vừa rồi là ngươi cố ý?"

Lan San trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nói: “Không… Không phải! Nô tỳ thật sự không cố ý!”

“Nô tỳ vội vàng… Vội vàng đưa canh cho phu nhân cho nên mới……, còn mong cô nương minh xét.”

Vẻ mặt Thẩm Chí Hoan có hơi phiền chán.