Chương 32

Theo lý mà nói, thật ra nàng không tin việc này là do Lý Diễm Phân sai khiến.

Thẩm Chí Hoan tự nhận mình vẫn hiểu rõ Lý Diễm Phân, tuy bà ta không phải người tốt, nhưng cũng sẽ không có ý nghĩ muốn gϊếŧ nàng.

Nguyên nhân chỉ có một, bà ta không có cam đảm.

Nếu nàng xảy ra chuyện gì, không nói tới việc bên phía Hoàng đế sẽ tra rõ, cha và huynh nàng cũng sẽ không chịu để yên, Lý Diễm Phân xét đến cùng vẫn là nữ nhân buôn bán khắc nghiệt, bà ta không chịu được hậu quả lớn như vậy. Huống hồ nếu như nàng tiến cung, đối với sự phát triển của Hầu phủ chưa chắc không phải là một chuyện tốt, Lý Diễm Phân ước gì nàng nhanh chóng gả ra ngoài, sao có thể vào ngay lúc này bố trí ra chuyện như vậy chứ?

Huống hồ việc đi tới nhà bếp phía đông ngày hôm nay là quyết định nhất thời, nàng đứng ở chỗ kia vị trí cũng là ngẫu nhiên, nói là kế hoạch được sắp xếp từ trước thì có hơi gượng ép.

“Tiểu thư, xin người…… Xin người tha cho nô tỳ.”

Thẩm Chí Hoan từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương đang quỳ gối dưới chân mình, nàng không xem chuyện này là mưu hại, nhưng cũng không có nghĩa là Thẩm Chí Hoan sẽ cảm thấy tiểu nha đầu này có bao nhiêu vô tội, càng sẽ không dễ dàng buông tha ả ta.

“Phạt nửa năm tiền tiêu vặt, ba mươi đại bản, trục xuất khỏi phủ đi.”

Lan San vừa nghe vậy liền tê liệt ngã xuống mặt đất, vô lực nói: “Tiểu thư……”

Thẩm Chí Hoan xoay người sang chỗ khác, nghiễm nhiên là không muốn nói gì về chuyện như vậy nữa.

“Trở về thôi.”

Bầu trời đã tối sầm lại, những đám mây trên trời có màu sắc kỳ dị, màu xám ảm đạm cùng màu vàng kim óng ánh đan xen tạo nên một bức họa suy sụp mà tráng lệ.

Thẩm Chí Hoan dẫn theo đoàn người ra khỏi nhà bếp phía đông, Lục Dạ đứng tại chỗ, nhìn sống lưng thẳng tắp của nàng, hình dáng cao ngạo lại mảnh khảnh cách hắn càng ngày càng xa. Khi nàng bước đi, làn váy trắng như tuyết đung đưa, đảo lộn giống đám mây, dường như trong vô hình nhẹ nhàng che lại miệng mũi của hắn, như rơi vào trong một vùng hư ảo và mông lung khiến người say mê hít thở không thông.

Giữa hai người bọn họ có một cái lạch trời, nàng sẽ không quay đầu lại, nhưng không sao cả.

Ngay khi Thẩm Chí Hoan sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, đứng dưới bầu trời bát ngát, xoay người quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Lục Dạ có chút ngoài ý muốn, lại nghe thấy nàng mở miệng nói: “Ngươi, theo đến đây đi.”

Tầng mây lặng lẽ cuồn cuộn, mây xám nuốt chửng đám mây màu vàng kim còn sót lại.

Lục Dạ nhìn thẳng vào mắt nàng, cong lưng lên tiếng: “Vâng, tiểu thư.”

Lục Dạ đi theo sau Thẩm Chí Hoan.

Lưu Xuyên đang đứng bên cạnh hắn, hai người cùng đi tới, Lưu Xuyên lén lút liếc nhìn Lục Dạ từ khoé mắt, nói cũng lạ, dù sao ông ấy cũng là quản gia, nhưng đi bên cạnh người này không hiểu sao lại có cảm giác bị áp bức.

Ông ấy có ấn tượng sâu sắc về Lục Dạ, không chỉ vì vẻ ngoài nổi bật của hắn, mà còn vì hắn cho người khác chút cảm giác khó hiểu, hay nói đúng hơn là thần bí.

Phần lớn thời gian Lục Dạ chỉ im lặng, trên mặt luôn không có biểu cảm gì lại toát ra vẻ hung dữ khó giải thích, khiến người khác không dám trêu chọc hắn. Điều kỳ lạ nhất là: thời gian hắn xuấn hiện ở Đông Trù có vẻ không lâu, có khi hai ba ngày mới nhìn thấy một lần, nhưng hắn luôn hoàn thành công việc theo đúng số lượng và đúng hạn, điều này khiến người ta không thể nào nắm thóp hắn.

Trước kia Lưu Xuyên thấy người này không hề đơn giản, sau hôm nay, ý nghĩ này ngày càng mãnh liệt.