Chương 33

Bởi vì ông ấy biết rất rõ việc một người bình thường tới cứu tiểu thư trong thời gian ngắn như vậy là không thể, ông ấy không biết lai lịch của người này, nhưng nếu là một người bình thường, thậm chí ngoại trừ tân binh của cấm quân, sẽ không thể có người có thân thủ như vậy.

Mà cho dù có người như vậy, tại sao người này không vào quân đội phát huy thân thủ? Lập nên công trạng quân sự, thăng quan tiến chức thì tốt biết bao, khi Tam thiếu gia chọn người đều hỏi mong muốn của từng người một, tuyệt đối không có chuyện ép buộc, hắn không nghĩ đến điều gì khác lại muốn làm hộ vệ ở Hầu phủ?

Phải chăng hắn vào Hầu phủ vì có mục đích khác?

Đang suy nghĩ miên man, không để ý đến chân mình, đột nhiên ông ấy vấp phải một hòn đá, thì có người nắm lấy cánh tay ông ấy giúp đỡ.

Lưu Xuyên đã lớn tuổi, nếu ngã một cái cũng không phải là chuyện nhỏ, ông ấy không khỏi thấy sợ hãi một lúc, đang định nói cảm tạ, nhưng vừa nhấc mắt lên lại đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

Lục Dạ nhìn ông ấy một cách thâm trầm, nói chậm rãi: “Nhìn đường.”

Ngay lúc đó, ông ấy như có ảo giác rằng mình bị thăm dò.

“À… được, đa tạ.”

Phản ứng của Lưu Xuyên có chút cứng ngắc, không nghĩ ngợi nữa, lập tức yên lặng cách xa người này.

Lục Dạ đi theo Thẩm Chí Hoan đến Ưng Nguyệt Các.

Đây là lần thứ hai hắn đến đây một cách quang minh chính đại. Trong sân nhỏ được trang trí tinh xảo, ở cuối góc sân có cây ngô đồng (*) hàng trăm năm tuổi, vào mùa thu sẽ có rất nhiều lá vàng rơi.

(*) Cây ngô đồng: là một loài thực vật có hoa thuộc họ Cẩm Quỳ, được chia làm hai loại: ngô đồng cảnh và ngô đồng thân gỗ - ở đây không phải ngô (bắp).

Trước tiên Thẩm Chí Hoan rửa tay trong chậu gỗ do Thấm Lan mang đến, rồi dùng khăn lau tay, quay lại nhìn Lục Dạ trước mặt nói: “Chờ ở bên ngoài.”

Các nha hoàn đều quen thuộc tính tình Thẩm Chí Hoan, lời nói của Thấm Lan vừa kết thúc, lập tức một nhóm nha hoàn mang nước vào, có rất nhiều bụi bẩn bên ngoài, lại vừa trải qua chuyện này, xưa này tiểu thư là người rất thích sạch sẽ, khi trở về việc đầu tiên nàng làm là tắm rửa.

Thẩm Chí Hoan đặt áo bên ngoài trên tấm bình phong, Thấm Lan mang y phục của Thẩm Chí Hoan đi giặt, nhẹ nhàng đặt khay ở chỗ không xa.

Động tác của nha hoàn hầu hạ không hề chậm trễ, đến khi Thẩm Chí Hoan vào phòng, mọi thứ đã chuẩn bị hoàn hảo, rồi lui ra.

Đôi chân trơn bóng giẩm trên tấm thảm đỏ thẩm, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, bên trên có những cánh hoa mẫu đơn và đương quy (*), khi tắm Thẩm Chí Hoan không thích người khác hầu hạ, dù đều là nữ nhân, nhưng nàng không muốn nhiều người cùng nhìn vào cơ thể mình như vậy.

(*)Đương quy: là một chi thực vật với hơn 60 họ khác nhau trong họ Hoa tán, thường được dùng để tạo mùi hương, dùng trong y học,...

Thấm Lan đang đợi bên ngoài tấm bình phong nghe Thẩm Chí Hoan nói: “Ngươi cũng ra ngoài.”

Thấm Lan nghe tiếng nước bên trong, lên tiếng nói: “Dạ.”

Khi nàng ấy đi ra ngoài thì đóng cửa lại, rồi đi đến gian ngoài.

Lục Dạ vẫn đứng yên một chỗ.

Dù sao hắn cũng là người đã cứu Thẩm Chí Hoan, Thấm Lan đích thân rót một tách trà đưa cho Lục Dạ, nói: "Một lát nữa tiểu thư sẽ ra."

Khoảng cách giữa bên trong và bên ngoài Ưng Nguyệt Các không xa, thật ra cũng chỉ cách một cánh cửa, nếu chú ý lắng nghe một chút, có thể nghe thấy tiếng nước chảy ẩn hiện như có như không từ bên trong.

Như có dự tính câu dẫn hắn vào giấc mộng.

Hắn miết tay chặt vào thành tách, ừ nhẹ một tiếng.

Thấm Lan im lặng đứng sang một bên, không nói gì thêm với Lục Dạ.

Người này trời sinh cho người khác có cảm giác không nên tiếp cận.