Chương 34

Nàng ấy tự nhiên nghe thấy loáng thoáng tiếng nước bên trong buồng sưởi, nếu là người khác, nàng ấy nhất định sẽ để người này ra ngoài đợi, nhưng vào lúc này, không có dự định phát ra tiếng động.

Nàng ấy đã đi theo Thẩm Chí Hoan mười năm, biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm.

Khoảng hai nén hương, từ buồng sưởi Thẩm Chí Hoan bước ra, nàng đổi sang một thân váy màu phấn bạch, hoàn hảo với làn da nàng, mái tóc khô một nửa, trên người vẫn mang theo hơi nước, môi đỏ mọng, một đôi mắt ẩn tình chứa đầy hơi nước, lộ ra vài phần ngây thơ.

Ngay cả Thấm Lan cũng phải ngừng thở trong giây lát, sau khi kịp phản ứng, nàng ấy tiến về phía trước, cúi người rót cho Thẩm Chí Hoan một tách trà thảo mộc, nói: “Tiểu thư, mời dùng thấm giọng.”

Thẩm Chí Hoan nhận lấy, ánh mắt rơi vào Lục Dạ trước mặt.

Vẻ kinh diễm và si mê trong ánh mắt hắn quá rõ ràng, Thẩm Chí Hoan xem như không nhận ra, nàng hỏi một cách thản nhiên: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Lục Dạ đứng trước mặt Thẩm Chí Hoan nói: "Mới hơn hai mươi."

Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, nói: “Vẫn còn trẻ.”

Nói xong, nàng đặt tách trà xuống bàn, dựa lưng vào ghế, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Tướng mạo và dáng người của hắn đều phù hợp với sở thích của Thẩm Chí Hoan.

Môi mỏng, sống mũi cao, đường nét sắc sảo, khóe mắt và lông mày có chút bất cần. Dáng người cao lớn, vai rộng hông hẹp, cơ bắp cân xứng, không cần phô trương cả người vẫn toát ra vẻ mạnh mẽ, khi nhìn trộm nàng, hắn giống như một con chó hoang nhìn thấy khúc xương, chăm chú nhìn chằm chằm, như sợ rằng nàng không phát hiện ra được.

Trời đã tối, Thấm Lan thắp đèn trong phòng, ngọn nến vàng ấm áp đung đưa.

Thẩm Chí Hoan chỉ vào cái ghế trước mặt nói: "Ngồi đi."

Lục Dạ ngồi trước mặt Thẩm Chí Hoan.

Một tay Thẩm Chí Hoan chống càm, ngồi bắt chéo hai chân, lần lượt giơ từng bàn chân lên

lắc lư, ống tay áo rũ xuống, trên cổ tay trắng muốt có một chiếc vòng ngọc bích màu lam.

Nàng nói thẳng: "Hôm nay ngươi đã cứu ta, ngươi muốn được thưởng gì?"

Lục Dạ liếc nhìn nàng một cái, kiềm chế rũ mắt xuống nói: "Cứu người là bổn phận của nô tài."

Thẩm Chí Hoan cũng không quá bất ngờ trước câu trả lời của hắn, nói tiếp: “Ngươi có thân thủ lợi hại như vậy, khó tránh khỏi thiệt thòi cho ngươi nếu chỉ ở lại Hầu phủ. Chi bằng ta viết một bức thư cho huynh trưởng, ngươi mang theo đi phương Bắc tìm huynh trưởng của ta, huynh ấy sẽ tạo điều kiện thuận lợi hơn cho ngươi.”

Lục Dạ cúi đầu lắng nghe, vẫn lắc đầu từ chối nàng: "Đa tạ tiểu thư có lòng, nhưng chí hướng nô tài không ở đây."

Thẩm Chí Hoan bí mật nhếch lên khóe môi, kiềm chế nụ cười của mình, lại gần hắn hơn, nói với giọng đè nén như khẽ dỗ dành: “Hôm nay do ngươi cứu ta, ta sẽ không điều tra lai lịch của ngươi. Mặc kệ người đến Hầu phủ có mưu đồ gì, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Chẳng qua ý tứ trong lời nói của nàng quá rõ ràng.

Có những lời đồn về nàng mà ở kinh thành này có rất ít người nghe đến, tương lai nàng sẽ vào cung làm phi, chỉ cần vương quyền vẫn còn, thì cả cuộc đời nàng - Thẩm Chí Hoan, không thể thuộc về bất kỳ nam nhân nào khác, ngoại trừ Hoàng đế.

Khi càng đến gần nàng, kết cục càng không tốt đẹp.

Vả lại khuôn mặt dù có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ có ngày già đi, kể từ khi hắn cứu nàng, lúc đó dù Lục Dạ vào Hầu phủ vì Thẩm Chí Hoan, hay vì vinh hoa phú quý, nàng cũng sẽ không truy cứu nữa.

Bây giờ nàng đã cho hắn một cơ hội để mở rộng tiền đồ, nếu hắn biết nắm bắt, sẽ có một tương lai tươi sáng, thậm chí có thể xưng danh thăng chức.

Đến lúc đó không cần phải làm nô, cũng sẽ sung túc giàu có, không tin ôn hương nhuyễn ngọc không có trong tay.

Bên nào nhẹ bên nào nặng, quá rõ ràng.