Chương 11: Vừa gặp đã biết chính là em

Mặc dù tối hôm qua Lâm Kiều không hề cho Giang Trạm một sắc mặt tốt, nhưng Giang Trạm vẫn đi đến cửa hàng của Lâm Kiều như thường lệ.

Tới đúng lúc mở cửa, không cả thèm đi muộn.

Giang Trạm thoải mái bước vào, đặt cốc sữa bò nóng bên cạnh tay cô như thường lệ.

Lâm Kiều phớt lờ, cô coi như không nhìn thấy.

Anh cũng không tức giận, quan sát nửa khuôn mặt mềm mại của cô, đôi lông mày tinh tế rất hay nhăn lại, tựa hồ có một nỗi phiền muộn không thể giải tỏa.

Đây không phải là người đẹp nhất mà anh từng thấy, nhưng là người anh nhìn vừa ý nhất, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô như vậy trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Giang Trạm không nhịn được vươn tay gạt những lọn tóc rơi ra sau tai cô.

Vành tai trắng nõn mềm mại hơi ửng hồng, Giang Trạm vươn tay muốn chạm vào, nhưng lại bị một bàn tay lạnh lẽo hất ra.

“Đừng có quá phận.”

Sau khi anh đi vào, đây là lần đầu tiên cô ngẩng đầu nhìn anh, hờ hững chán nản, có vẻ rất bất mãn với sự đυ.ng chạm của anh.

“Anh chỉ đang giúp em.”

“Không cần, nếu anh tránh xa tôi một chút cũng là giúp tôi rồi.”

Cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục vẽ bức tranh trên tay.

Giang Trạm bất lực cười, anh nhìn cô nói:

“Anh không hiểu sao em lại chán ghét anh?”

Cô đang thử điều chỉnh thuốc màu, hơi ngẩn người.

“Tôi không ghét, nhưng cũng không thích.”

“Tại sao?”

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, đối mắt nhìn ánh mắt trong như suối của anh, từ đôi mắt anh cô thấy được dáng vẻ của mình, lạnh lùng thờ ơ, như khúc gỗ không có tình cảm.

“Không vì cái gì cả, chúng ta không thể, đừng suy nghĩ nữa.”

Cô nhìn anh nghiêm túc nói, nụ cười trên miệng Giang Trạm cũng tắt dần, anh lại gần sát vào cô.

“Em cho rằng anh đang đùa giỡn với em sao?”

Lâm Kiều không đáp lại anh, cũng không né tránh, hơi thở của anh phả vào mũi cô, hương nước hoa mát lạnh, rất dễ chịu.

“Anh không nhàm chán đến mức như vậy, hay là trong mắt em, anh là người rất nhàm chán??”

Lâm Kiều cau mày.

“Tôi không biết anh là ai, cho dù bây giờ anh có thích tôi, Giang Trạm, đây chẳng qua cũng chỉ là cảm giác mới mẻ ban đầu thôi, chúng ta mới biết nhau được vài ngày.”

“Em hiểu rõ cảm giác mới mẻ là cái gì sao, theo anh, cảm giác mới lạ là khi cùng người cũ làm một chuyện gì đó mới mẻ, không phải cùng người mới làm chuyện ‘bò nhai lại’.”

“Anh đối với em không phải là cảm giác mới lạ, mà là vừa gặp đã yêu.”

Anh đưa tay bưng lấy khuôn mặt của cô, không cho cô né tránh.

“Chúng ta có thể thử xem, anh còn chưa thích ai bao giờ, em là người đầu tiên, anh biết rất rõ, loại cảm giác này không giống với cảm giác của anh đối với người khác phái khác, chỉ đối với em mới có, Lâm Kiều.”

Lâm Kiều nghiêng đầu, ánh mắt của anh nóng hừng hực, trái tim của cô cũng theo đó mà đập loạn xạ, nhưng bàn tay anh giữ chặt khuôn mặt cô không cho cô quay đi.

Nhiệt độ lòng bàn tay anh xuyên qua làn da cô, làm mặt cô trở nên nóng rực.

“Anh chỉ là tình cờ gặp tôi, luôn có người thích hợp với anh...”

“Đúng vậy, là tình cờ gặp, anh đã khẳng định đó là em, em không hiểu sao? Em còn chưa hiểu rõ cảm giác này, nếu em biết, nếu em có thể đồng cảm với anh, em sẽ chẳng nói ra những lời này.”

Mặt anh đang đến gần, Lâm Kiều có hơi ngây ngốc, chờ cô kịp phản ứng lại, đôi môi nóng bỏng hôn lên trán cô, môi anh hôn đôi mày đang nhíu chặt của cô, đôi mắt lạnh lùng lại bối rối của cô, cả chóp mũi lạnh buốt.

Anh nhìn đôi môi mềm mại của cô, đó là hấp dẫn chết người, trong mắt anh là du͙© vọиɠ nóng bỏng bị đè nén, nhưng anh không thể, anh không thể quá phận, mặc dù anh cảm giác được hạ thân nóng bỏng đang chậm rãi bùng cháy, loại cảm giác này, vô cùng nguy hiểm, chỉ cần nhìn cô như này, anh đã muốn đè cô xuống dưới mình, hung hăng xxoo, thay đổi nhiều tư thế khác nhau, để cô yêu kiều thở dốc, loại cảm giác kích động trước đây chưa từng thấy, chưa có bất kỳ người phụ nữ nào có thể mang cho anh cảm giác kích động này.

Giang Trạm vòng tay ra sau ôm gáy cô, áp trán mình vào trán cô để cái trán mát lạnh của Lâm Kiều giúp anh bình tĩnh một chút, anh đưa bàn tay to vuốt ve tóc cô, giọng khàn khàn:

“Sao mà khắp nơi đều lạnh thế, em là khối băng sao?”

Chờ mãi không thế cô trả lời, Giang Trạm chậm rãi mở mắt ra, vừa vặn hai mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy ánh mắt dò xét của cô.

“Anh nên đi rồi.”

Cô mở miệng, lại nói một câu như vậy.

Trong nháy mắt, tâm trạng kích động vừa rồi bị dập tắt đi không ít.

Giang Trạm chậm rãi đứng dậy, anh đưa tay muốn xoa tóc cô nhưng lại bị cô tránh né.

“Tối anh sẽ đón em, chờ anh.”

Anh không quấn lấy cô nữa, tức nước vỡ bờ, đạo lý này anh hiểu, vì vậy anh chỉ có thể quay người rời đi.

Lâm Kiều nghe tiếng xe rời đi bên ngoài, ngẩng đầu lên, như thường lệ tiện tay cầm lấy túi sữa bò nóng bỏ vào bên trong thùng các tông, bên trong toàn giấy vẽ bản thảo cô vứt đi…

Lời writer: cảm giác chả có điểm gì ấn tượng mấy, muốn viết thịt nhưng hình tượng nhân vật hiện tại vẫn chưa thích hợp để vội vàng xuống tay...