Chương 12: Không ghét cũng không thích

Buổi tối Giang Trạm nhận được cuộc gọi từ Giang Tiêu Tiêu.

“Sao vậy, chơi chán rồi muốn về à?”

Anh vừa mở tập tài liệu trong tay, vừa nhẹ giọng nói với người ở đầu dây bên kia.

“Không phải, em còn muốn ở thêm một thời gian nữa mới về đây này.”

Giang Trạm cười.

“Này, hôm qua Tiêu Bân gọi điện cho em nói anh họ của em đang tìm đối tượng? Thật hay giả vậy? Không thể nào!”

Giang Trạm im lặng.

“Cũng không hẳn, anh đang theo đuổi cô ấy.”

“À, em định nói là… Hả?? Anh theo đuổi người ta?!!”

Người đang nằm nghiêng dưới dù để che nắng, Giang Tiêu Tiêu, lập tức ngồi phắt dậy.

“Anh đuổi theo bao lâu rồi? Ở thành phố Z à? Không thể nào, anh vừa trở về đã có mục tiêu, anh không phải là...”

“Em cũng biết đấy, là triển lãm tranh chúng ta từng cùng đi.”

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, mới nhớ đến ánh mắt xa lạ của Lâm Kiều.

“À? Hóa ra là anh đã có mục đích, anh có thể không, em thấy… chị Lâm đó rất lạnh lùng đấy.”

Nói xong, Giang Trạm cũng nhớ tới bộ dạng lãnh đạm sáng nay của Lâm Kiều, cho dù anh nhiệt tình như vậy nhưng hình như cũng không đả động đến cô dù chỉ một chút.

“Anh cũng không biết là em sẽ dẫn anh đến của hàng của cô ấy, tất cả chỉ là sự trùng hợp.”

“Được rồi, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, vậy anh cố lên nhé, có muốn em mang ít đồ về để anh tặng cho người ta không? Nếu không em về sớm chút hỗ trợ anh, giúp anh sớm ngày bắt được chị dâu?!”

Giang Trạm nghe giọng nói hưng phấn của cô ấy chỉ thấy bất lực.

“Lo việc của em trước đi, cúp máy đây, anh có việc phải làm.”

Giang Tiêu Tiêu nghe tiếng cúp máy ‘tít tít’ phát ra từ điện thoại, chuẩn bị tốt tư tưởng để hai ngày nữa đi mua vài thứ, mấy loại giày túi vẫn luôn là mấy thứ chị dâu ưa thích đấy.

Công việc của Giang Trạm là tan tầm sớm để đến gặp Lâm Kiều, sợ Lâm Kiều về trước nên tự mình đến sớm để đợi cô.

Quả nhiên, lúc Giang Trạm đi thì Lâm Kiều vẫn chưa đi, bên trong có một đôi nam nữ, có vẻ cũng muốn đến đặt tranh.

Ngay khi Giang Trạm bước vào, ánh mắt mấy người đã nhìn về phía anh.

“Mọi người tiếp tục đi, kệ tôi!”

Anh tự nhiên ngồi xuống ghế, nhìn những bức tranh treo trên tường, chờ Lâm Kiều.

Nói chuyện được một lát, hai người kia rời đi.

Giang Trạm thu hồi ánh mắt từ những bức tranh, đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Kiều.

Cô vẽ một ngày, bởi vì điều chỉnh thuốc màu nên tay cô dính đủ màu sắc, tóc buộc cao lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, ánh sáng ấm áp làm bớt đi sự lạnh lùng trên khuôn mặt cô, chỉ liếc nhìn cô một cái mà Giang Trạm đã ‘say’ cô rồi.

Cô vẫn luôn có thể mang đến cảm giác động tâm cho anh, khiến hô hấp của anh kìm không được mà thay đổi từng li từng tí.

Thấy cô chuẩn bị thu dọn giá vẽ, Giang Trạm bước tới nhận lấy từ tay cô, đặt ở nơi anh nhìn thấy mỗi khi anh đến vào mỗi buổi sáng.

Lâm Kiều liếc mắt nhìn bóng lưng của hắn, cau mày, xoay người đi vào phòng tắm rửa tay, nhân tiện thay quần áo.

“Em chưa ăn cơm à, đói bụng không?”

Giang Trạm thấy cô mặc áo khoác, cũng cầm chìa khóa xe đứng bên cạnh hỏi cô.

Cô xõa tóc ra, có một vài sợi bị kẹt trong áo, Giang Trạm thò tay lấy ra giúp cô.

Lâm Kiều từ đầu đến cuối không nói chuyện với anh, chỉ tự mình cầm lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài, Giang Trạm cũng đi theo bên cạnh cô.

“Về nhà à? Anh đưa em về.”

Thấy cô khóa cửa xoay người rời đi, Giang Trạm vươn tay giữ chặt cô.

Lâm Kiều giật mạnh bàn tay bị anh nắm nhưng không nhúc nhích được, lúc này cô mới quay đầu nhìn anh, trong mắt đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

“Anh đủ chưa, quấn chặt như vậy rất thú vị sao?”

Cô có vẻ là tức giận rồi.

Giang Trạm cau mày.

“Anh không muốn, nhưng anh không còn cách nào khác.”

Dù vậy, cô vẫn nhất quyết không tiếp nhận tấm lòng của anh.

“Giang Trạm, anh như vậy sẽ chỉ làm cho tôi cảm thấy rất phiền thôi, tôi đã nói là tôi không thích anh.”

“Nhưng em cũng đã nói em không ghét.”

Lâm Kiều nhìn anh, nhưng không ngờ người này lại vô lý như vậy.