Chương 16: Anh chỉ muốn cố gắng thêm một chút…

Bước vào cửa hàng, Lâm Kiều coi Giang Trạm như không khí, vẫn chuẩn bị cho công việc của mình.

“Tất cả là tự em vẽ trước đây à?”

Giang Trạm xem vài bức tranh trên tường của cô.

Có một bức vẽ, vẽ lại một người đàn ông hôn lên đôi môi người vợ được làm bằng thạch cao của mình, sắc xanh trên khóe môi người đàn ông rất bắt mắt.

“Có lẽ em cũng có thể vẽ cho anh một bức.”

Giang Trạm vươn tay nhẹ nhàng chạm vào bức tranh, nhưng chạm vào chỉ là khung tranh lạnh lẽo.

Thật lâu không có tiếng đáp lại, Giang Trạm quay đầu lại thì thấy Lâm Kiều đang nhìn anh, chính xác là đang nhìn bức tranh dưới tay anh.

Chỉ có điều trong nháy mắt, lúc anh quay đầu lại, cô đã dời mắt đi, nhưng lại đúng lúc bị anh bắt gặp.

“Thế nào, anh sẽ trả tiền mà.”

Anh rời khỏi chỗ đó, cười nói tiến lại bên cô.

“Không vẽ.”

Lâm Kiều cau mày, từ chối yêu cầu của anh.

Cô tránh còn không kịp, còn muốn cô vẽ giúp anh à?!

Giang Trạm nhướng mày nhìn cô, cái cô đang vẽ có lẽ là khuôn mặt mẹ của anh, là ảnh chụp chung của mẹ với bà nội.

“Cả ngày em chỉ ngồi mỗi chỗ này thôi à?”

Anh nhìn chiếc ghế bằng gỗ có vẻ không thoải mái của cô, đột nhiên đưa tay ra vuốt ve lưng cô.

Lâm Kiều giật thót suýt nữa hất đổ sơn trên tay, bàn tay to xoa lưng cô qua lại vài cái kí©h thí©ɧ cô nổi da gà, cô là người khá mẫn cảm, đυ.ng chạm như vậy khiến cô có chút ngứa ngứa.

“Nên đổi lại ghế nào ngồi thoải mái hơn đi.”

Giang Trạm vỗ phía sau lưng cô, nhịn không được nữa bèn nhẹ nhàng vòng qua eo cô một phát.

Cô quá gầy.

Anh cau mày.

“Anh làm gì đấy!”

Lâm Kiều vươn tay bắt lấy bàn tay to lớn đang làm loạn, cô quay đầu lại thì thấy vành tai trắng nõn của anh có chút đỏ lên.

Giang Trạm cười cười nhìn cô đang nắm tay mình, anh khom người nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô, hơi thở nhẹ nhàng khiến cơ thể Lâm Kiều cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ một chút.

“Anh đang nghĩ, em quá gầy.”

Anh khẽ ngửi mùi hương trên người cô, là mùi anh thích nhất.

Giang Trạm nghĩ, nếu mình với Lâm Kiều ở bên nhau, anh nhất định sẽ kề cận bên cô mọi lúc mọi nơi, vì anh thích mọi thứ trên người cô.

“Anh-- ”

Lâm Kiều đang muốn nói thì đột nhiên cảm giác được một luồng điện chạy dọc toàn thân.

Anh hôn lên cổ cô, những nụ hôn mỏng nhẹ rơi chi chít xuống cổ cô.

Cảm giác rất kỳ lạ, sự tê dại dọc từ đầu đến chân, rất ngứa, cô có chút buồn cười.

Nhưng nụ hôn của anh dần dần đi lên, chạm vào cằm cô, mặt cô, cuối cùng là khóe môi cô.

Anh hôn nhẹ hết cái này đến cái khác, bất ngờ vươn đầu lưỡi liếʍ qua một chút.

Lâm Kiều mạnh mẽ vươn tay đẩy anh ra.

“Có lẽ tôi thực sự phải đi báo cảnh sát!”

Cô tức giận, thò tay hất tay anh ra.

Giang Trạm mỉm cười, anh duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mặc cho cô đang giãy giụa anh vẫn nắm thật chặt.

“Bởi vì ánh mắt của em nói cho anh biết em không chán ghét, cho nên anh mới làm.”

Bầu không khí đột ngột trở nên yên tĩnh.

“Ở bên anh rất khó sao? Tình cảm có thể bồi dưỡng dần, hiện tại anh không ngại việc em không thích anh.”

Anh nghịch ngợm ngón tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay của cô.

“Vậy anh buông tha cho tôi rất khó sao?”

Anh nhìn cô, thu lại khuôn mặt tươi cười hàng ngày, trong đôi mắt dập dờn gợn sóng phản chiếu bóng hình cô, anh nói:

“Không biết, có lẽ là rất khó, cũng có thể là rất đơn giản, anh chỉ muốn cố gắng thêm một chút.”

Không biết làm sao cô lại nhớ kĩ lời nói này, sau này khi Lâm Kiều nghe qua thì cô lại nhớ tới khoảnh khắc Giang Trạm nói câu này.

Anh chỉ muốn cố gắng thêm một chút, nhưng ai ngờ cố gắng bao nhiêu lại đau khổ bấy nhiêu.