Chương 25: Nói đúng thì là bạn trai

“Ừm… Anh là?”

Trương Thiệu nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Người này phải cao hơn 1m8, cho dù anh ta cũng 1m8 nhưng đứng cùng người này vẫn thấp hơn một chút

“Cô Lâm, đây là bạn cô à?”

Lâm Kiều đang định nói ‘không phải’ thì người ở đằng sau đã nhanh miệng hơn.

“Đúng, nhưng cũng không hẳn là đúng.”

“Nói đúng thì phải là bạn trai.”

Giang Trạm tự nhiên nắm tay Lâm Kiều, kéo cô vào l*иg ngực mình.

Chiều cao của cô chỉ đứng tới ngực anh, tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ nhìn rất bắt mắt.

Mặt Trương Thiệu lập tức tái xanh.

“Cô Lâm, đây là ý gì? Tôi cần một lời giải thích.”

Anh ta cảm giác mình bị chơi xỏ.

“Không phải, anh ấy không phải...”

“Hai ngày trước, chúng tôi có cãi nhau một trận, tôi làm sai nên cô ấy tức giận dẫn đến xảy ra chuyện này, thật xin lỗi anh, đây lỗi của tôi.”

Anh nói một cách tự nhiên như thể có chuyện như vậy thật ấy.

“Anh đang nói linh tinh gì vậy!”

Sắc mặt Lâm Kiều lạnh tanh, quay đầu lại, ánh mắt phẫn nộ nhìn anh.

Giang Trạm nhướng mày, chỉ cười, không nói gì.

Trương Thiệu nhíu mày nhìn hai người này ‘liếc mắt đưa tình’, hơn nữa nhìn thái độ của Lâm Kiều không giống như không quen người này, cho nên anh ta hơi tin tưởng lời Giang Trạm nói.

“Cô Lâm, cho dù thật sự có chuyện như vậy, cô cũng không nên lừa gạt người khác như này!”

“Vì bạn trai cô đến rồi nên cô cũng không cần tôi nữa đâu, tạm biệt!”

Trương Thiệu quay người lên xe, trực tiếp rời đi.

Lâm Kiều nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc xe đang rời đi.

Xong rồi, Lâm Kiều biết tối nay về nhà thì kiểu gì cũng xong đời.

Cô quay đầu nhìn khuôn mặt vui cười của Giang Trạm, tức giận nói.

“Anh bị bệnh à? Ai bắt anh nói luyên thuyên?! Hai ngày trước tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi! Anh có thể đừng như kẹo da bò* được không hả?”

*: ‘Kẹo da bò’ (牛皮糖), ở Việt mình là ‘Kẹo mạch nha’ đấy bà con, thường được sử dụng để mô tả những người cứng đầu và không nghe lời, đây là phương ngữ của Thiểm Tây. Nó cũng ám chỉ những người đang đeo bám, nói chung khó ưa.

Cô hất tay anh ra, xoay người muốn bắt taxi ở bên đường để đi.

Giang Trạm kéo cô ra xe của mình, anh mở cửa ghế phụ cho Lâm Kiều vào, hành động nhìn qua thì dã man nhưng thực tế lại cẩn thận đưa tay lên khung cửa xe để tránh cho cô bị đập đầu.

Anh quay lại ghế lái chính.

Giang Trạm nhìn Lâm Kiều đang lạnh mặt, nói:

“Em thà đi xem mặt chứ không muốn ở bên anh? Em cảm thấy anh kém hơn mấy người kia à?”

Anh khởi động xe, lái đến nhà cô.

“... Vốn dĩ tôi đã có cách giải quyết tốt hơn, nhưng sự xuất hiện của anh lại mang phiền phức đến cho tôi.”

“Phiền phức gì? Em không nói thì làm sao anh biết? Em nói ra thì anh có thể giúp em giải quyết mà?!!”

Lâm Kiều cau mày quay đầu sang bên cửa.

Anh đã giúp cô giải quyết? Giải quyết thế nào đây, kết hôn với cô à?

Người như Giang Trạm sẽ tùy tiện kết hôn với một người sao? Huống hồ, cô cũng không muốn kết hôn với bất cứ ai.

“Sao không nói nữa?”

Anh nhìn dáng vẻ như đứa trẻ đang giận dỗi của cô trước mặt, bất đắc dĩ cười cười.

Đưa cô đến cửa tiểu khu, Lâm Kiều xoay người muốn xuống xe, Giang Trạm giữ chặt cô lại.

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, sao đã xoay người phủi đít bỏ đi hả?”

Lâm Kiều không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt.

Giang Trạm chủ động xin thua, anh tiến lại gần cô, đưa tay vuốt vuốt đôi lông mày cau có.

Nhẹ nhàng hôn lên.

“Sao em cứ thích cau mày vậy hả? Làm vậy nhìn như bà già ấy. ”

Tuổi của phụ nữ luôn là điều cấm kỵ.

Lâm Kiều tức giận thò tay đẩy đầu anh ra.

“Mau nói cho xong đi, tôi phải về rồi!”

Giang Trạm nhìn cô, anh bắt lấy bàn tay vừa đẩy anh ra, đặt bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái vào lòng bàn tay của cô.

Lâm Kiều thấy ngứa muốn rút tay về, nhưng lại bị anh kéo lên xoa mặt cho anh.

“Anh rất nhớ em, đã mấy ngày không gặp em rồi.”

Giọng anh trầm thấp, như tiếng đàn Cello vang lên trong đêm, rất êm tai.

Đôi mắt đào hoa động lòng người gần ngay trong gang tấc, mỗi khi anh nhìn cô như vậy, trong mắt anh chỉ có bóng hình cô.

Lâm Kiều một lần nữa cẩn thận đánh giá người trước mặt.

Anh là một người hoàn mỹ, đây là điều không thể nghi ngờ, khuôn mặt đẹp nhưng rất nam tính, đôi mắt động lòng người, lúc anh chăm chú nhìn ai đó thì chắc chắn người đó không thể thoát được.

“Giang Trạm, anh rất tốt, nhưng chúng ta không hợp, trong lòng em có người khác rồi.”

Lần đầu tiên cô thật lòng nói với anh như vậy.