Chương 4

Ở đây có một mảnh linh điền, đất ở đây nhà hắn rộng bằng hai mẫu đất. Sáng sớm trong ruộng còn im ắng, chỉ có một lớp sương mù thật mỏng đang tản ra nuôi dưỡng đất trong ruộng.

Ở đây có một loại linh thảo kêu là Linh hư thảo linh thực nhất giai, mỗi mẫu đất trồng 50 khối linh thảo.

Độ khó trồng trọt cũng không cao, chỉ cần tưới nước linh thảo cố định là được. Một năm thu hoạch được hai lần, có thể làm thành một loại vật liệu chữa thương, ở tu hành giới rất thông dụng.

Sắp tới, là thời gian cần thu hoạch Linh hư thảo, nhưng phía trên lá lại đầy dấu vết bị sâu ăn.

Hắn ngồi xuống xem, chợt trước mặt xuất hiện một bảng tin tức.

[Linh hư thảo nhất giai +94 trạnh thái sâu bệnh.]

Hứa Dương: "! ?"

Trong lòng Hứa Dương kinh ngạc, hắn vậy mà có thể nhìn thấy trạng thái của linh thực.

Kinh ngạc một lúc, hắn vội vàng nhìn sang bên cạnh thấy Linh hư thảo vẫn đang còn phát triển tốt.

[Linh hư thảo nhất giai +96 trạng thái tốt.]

Vào thời khắc này, Hứa Dương vô cùng vui vẻ, căn cứ bào tin tức mình lấy được, phàm là linh thực tự tay mình trồng là có thể nhìn thấy giá trị của linh thực. Hơn nữa có thể sử dụng thêm điểm cho giá trị thuộc tính, tăng tốc độ linh thực phát triển.

Ví dụ như linh hư thảo 6 tháng mới có thể trưởng thành, nếu hắn thêm một điểm thuộc tính thì lương thực liền chín và có thể thu hoạch.

Thật là tốt!!

"Bất quá, trước mặt có một nhóm Linh hư thảo vẫn đang bị sâu ăn."

Linh hư hảo mà bị sâu ăn, linh khí cũng giảm nhiều, lại không bán được. Coi nó như rau dại đem cho người ta còn ghét bỏ không ăn.

"Đây là xuất hiện sâu Linh hải ăn lá."

Sâu linh hải ăn lá, thực chất là một loại sâu bệnh. Mặc dù một cước có thể dẫm chết, nhưng ban ngày nó lại trốn trong đất, rất khó tìm. Nếu để đâu sẽ tổn hạo đến rễ cây linh thực.

"Vì kế hoạch ngày sau, phải đi mua nước trừ sâu, bất quá đất này cũng không được tốt lắm."

"Nhưng cũng không sao, có điểm thuộc tính cộng vào, Linh hư thảo cũng có thể hồi phục lại khoẻ mạnh."

Giá trị thuộc tính của hắn còn 12 điểm, nghĩ là làm.

Hắn nhìn về phía Linh thảo trong trạng thái gọi là "Sâu bệnh" tương đương với phế đi một gốc Linh hư thảo, ở phía sau dấu cộng tăng thêm một điểm thuộc tính.

Lập tức, trên lá Linh hư thảo loé lên tia lục quang, trạng thái liền thay đổi.

[Nhất giai Linh hư thảo trạng thái ưu tú.]

"Tê tê tê."

Hứa Dương khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Phẩm chất linh thực thường là kém, bình thường, tốt, ưu tú. Lại lên phía trên nữa, chính là hoàn hảo.

Bình thường mà nói, mọi người trồng trọt Linh hư thảo trong sáu tháng, hạt giống tốt trồng ra nhiều lắm cũng chỉ ở mức tốt.

Mà bây giờ, Linh hư thảo từng bị sâu bệnh mà còn đạt tới cấp ưu tú, lại còn đạt tới năm phần.

Linh hư thảo cấp cao như vậy cũng không phải là không có, nhưng cần đạt đủ hai yêu cầu.

Thứ nhất là pháp thuật linh thực đặc thù, thứ hai phải có giống linh địa tuyệt hảo.

"Tính ra một gốc Linh hư thảo phẩm chất tốt có thể bán được 50 toái linh."

Mội linh thạch tương đương với 100 toái linh.

Chỗ này có hai mẫu đất, mỗi lần thu hoạch có thể kiếm được 50 linh thạch. Một năm thu hoạch hai lần có thể được 100 linh thạch.

Trừ tiền hạt giống, cùng Linh hư thảo bị hỏng, linh lực của mình bị tiêu hao, mua sắm ăn uống, một năm thu nhập có thể dư được ba đến bốn mươi linh thạch.

Những Linh hư thảo một năm này có thể bán lên tới 120 toái linh.

Linh thực trồng càng lâu, giá trị lại càng cao.

Hứa Dương nhẹ nhàng thở phào một cái, lần này có linh thạch làm chỗ dựa, cũng để hắn yên tầm phần nào.

Hắn nhìn lướt qua giá trị thuộc tính còn dư, còn lại 11 điểm.

Hắn không chút do dự mà tiếp tục thêm điểm.

"Thêm điểm, thêm điểm, thêm điểm."

Rất nhanh, hắn lại thu hoạch thêm 11 gốc Linh hư thảo một năm.

"A, phu quân, những Linh hư thảo này thu hoạch được rồi sao? Cảm giác rất khác với những chỗ còn lại?"

Chỗ này có mười mấy gốc Linh hư thảo đã chín, Lâm Ngọc không biết trồng trọt cũng cảm thấy chúng khác nhau.

"Ừm, đã chín, có thể thu hoạch."

Hứa Dương nở nụ cười, tay cầm lấy cái xẻng bắt đầu đào.

Tổng tất cả có 12 gốc Linh hư hảo, được hắn để trong giỏ rau, một chút nữa rửa đi rồi có thể cầm tới mấy tiệm thuốc để bán.

Trở lại trong phòng, Hứa Dương liền đem chúng chia thành ba bọc khác nhau, chuẩn bị đem ra ngoài để bán.

Sở dĩ tách chúng ra, cũng là lo lắng gặp chuyện ngoài ý muốn. Khi ra bên ngoài, không thể để hết đồ trong một giỏ hàng được.

Hắn đem hai bọc hành lý treo ở thắt lưng, lại treo một bọc khác ở phía bên ngoài, sau đó mới chuẩn bị đi bán.