Chương 1: Nửa Đêm Chiêu Hồn

Tên tôi Lạc Tiểu Thất, sinh ra ở một thung lũng cằn cỗi ở phía tây Trung Quốc, có lẽ vì nó quá mức lạc hậu và không giao lưu nhiều với bên ngoài nên người dân ở đây vô cùng mê tín.

Khi còn bé, mọi người trong làng bàn luận về tôi rất nhiều, bởi vì tôi sinh ra trong gia đình họ Lạc, khắc cha khắc mẹ và khắc cả chúng sinh.

Nghe nói mẹ tôi đi đêm đυ.ng phải tà vật, bất đắc dĩ phải sinh tôi ở bãi tha ma.

Khi đó, không ai biết mẹ tôi sinh khó ở bãi tha ma, lúc phát hiện ra thì mẹ tôi đã tắt thở.

Còn tôi mắc kẹt trong âʍ ɦộ của bà, chính bà nội là người dùng sức lôi tôi ra khỏi cơ thể mẹ, lúc đó tôi vẫn chưa chết, vẫn còn hơi thở.

Cũng vì vậy nên ai cũng nói tôi là người khắc mẹ, là người không may mắn.

Tin đồn này nhanh chóng lan truyền khắp làng, khi nhìn thấy tôi từ xa trên đường, họ sẽ né tránh tôi.

Nghe nói cha tôi vì chuyện này mà bỏ nhà đi, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, có người nói ông ấy đã chết.

Cho nên, từ nhỏ tôi đã ở với bà nội, may mắn là bà không ghét tôi, còn rất yêu thương tôi.

Bà có thể dựa vào bát tự để xem được kiếp trước và kiếp này của một người, bà đối xử với người trong làng rất tốt. Mặc dù mọi người không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tất cả họ đều tôn trọng gọi bà là Tiên cô.

Cái này cũng không tính là gì, bản lĩnh của bà nội thật ra còn lợi hại hơn nhiều, chính mắt tôi đã nhìn thấy.

Tôi nhớ đêm đó là đêm đầu tiên của tháng cô hồn, không lâu sau khi tôi và bà nội ăn tối, một ông chú cao lớn vạm vỡ ở làng bên cõng một cậu bé bê bết máu đến nhờ bà nội cứu.

Cậu bé này trạc tuổi tôi, khắp người loang lổ vết máu. Đầu cậu ta gục trên vai chú, tôi thấy gương mặt của cậu ta hình như chỉ còn một nửa, nửa còn lại bê bết máu, dường như đã bị dã thú cắn.

Lúc đó tôi rất sợ nên nấp sau cánh cửa phòng và nhìn lén họ.

Bà nội nhìn chằm chằm cậu bé một lúc lâu rồi nói cậu bé không cứu được nữa, nếu cưỡng ép chiêu hồn thì linh hồn trở về cũng là ác linh.

Người chú lập tức quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, cầu xin bà bằng mọi giá hãy giúp đỡ cứu sống cậu bé.

Bà nội chần chừ hồi lâu mới đồng ý thử, bà bảo chú đi về trước và để cậu bé lại đây.

Bà bế cậu bé vào phòng sau, đặt cậu ta nằm trên chiếc bàn tối màu, và cởϊ qυầи áo của cậu ta ra.

Lúc này tôi mới nhìn rõ thân thể dưới lớp quần áo của cậu bé đã hoàn toàn bị xé toạc, không còn một mảnh thịt lành lặn, ngay cả bà nội cũng sững sờ, sắc mặt trở nên dị thường.

Bà liên tiếp nói “Làm bậy” mấy lần, sau đó bắt đầu dùng sợi chỉ màu đỏ thắt nút trên người cậu bé, làm từng cái một, thoạt nhìn có chút giống như âm dương bát quái đồ trên điện thờ.

Sau khi quấn sợi chỉ đỏ, bà thắp một ngọn đèn dầu lên đầu cậu bé rồi ngồi xếp bằng trước bàn đọc thần chú, tay vẫn lắc chiếc “chuông chiêu hồn”.

Chiếc chuông hơi giống chiếc chuông nhỏ trên cổ tay của tôi, nhưng của bà nội bằng đồng, còn của tôi bằng ngọc bích, tôi đã đeo chiếc chuông này từ khi còn nhỏ.

Khi bà đang niệm chú, những ngọn nến trong phòng càng ngày càng tối, có một luồng gió rất lạnh từ khe cửa thổi ra, lạnh thấu xương.

Tôi thấy ngọn đèn trên đầu cậu bé chập chờn, như sắp tắt.

Xung quanh có tiếng rêи ɾỉ yếu ớt vang vọng, rất gần nhưng lại có vẻ rất xa.

"Phụp!"

Trời không có gió, nhưng ngọn đèn dầu trên đầu cậu bé bỗng vụt tắt, xung quanh vang lên tiếng hú lanh lảnh khiến tôi dựng tóc gáy.

"Lão tổ hạ lệnh, Kim cang hộ pháp xếp hàng hai bên, vạn dặm câu hồn, mau trở về cơ thể.”

Thì ra bà nội đang niệm chú chiêu hồn, bà thường niệm khi giúp những người trong thôn không biết cách chiêu hồn ra sao, nhưng ngày xưa bà không cần chuông, chỉ cần một lá bùa là đủ.

Ngày thường, tôi thường nghe và thuộc lòng những câu thần chú của bà nội.

Tôi chưa bao giờ thấy bà gọi hồn một cách trịnh trọng như vậy, tôi cảm thấy rất tò mò, nên cũng lắc lắc chiếc chuông trên tay, theo bà niệm chú gọi hồn.

Tiếng kêu rên lúc nãy đột nhiên ngừng lại, tôi cảm thấy hoang mang, lại lắc một lần nữa. Lúc này, một trận gió đột nhiên thổi qua sau tai, giống như có người kéo lỗ tai của tôi.

Tôi vội quay đầu lại và nhìn thấy một cánh tay bị cắt đứt đầy máu đang bay bên tai tôi.

Tôi tưởng mình bị lóa mắt nên dụi mắt nhìn lại, hóa ra trước mặt tôi là một cái đầu chỉ còn nửa khuôn mặt được phóng to, con mắt ở nửa khuôn mặt kia đang nhìn thẳng vào tôi, dáng vẻ còn rất tò mò.

Tôi sửng sốt, đây chẳng phải là cậu bé trong phòng sao?

"Bà nội!!"

Tôi định thần lại, hét lên và liểu mạng gõ cửa căn phòng phía sau, nhưng bà dường như không nghe thấy, còn tiếp tục niệm chú.

Vô số chân tay bị gãy lao về phía tôi, bao gồm cả tay, chân và cơ thể bị gãy, tất cả đều đẫm máu.

"Đau quá, đau quá!"

Cái đầu có nửa khuôn mặt “vèo” một cái đã đến tước mặt tôi, khi nó há miệng ra thì máu từ trong miệng chảy xuống, trông thật đáng sợ.

Tôi thấy ánh mắt cậu ta dán chặt vào chiếc chuông trên cổ tay tôi, theo bản năng tôi lại lắc lắc nó, thế là cậu ta bay về phía tôi thêm một chút nữa.

Ngay sau đó, tay chân đang lơ lửng kia cũng bay tới, chậm rãi tụ lại cùng với đầu của cậu ta.

“Bà ơi, bà ơi, cứu cháu với.” Tôi sợ đến mức gõ cửa phòng sau, nhưng bà nội hoàn toàn không nghe thấy.

Tôi hốt hoảng chạy vội vào phòng, kéo chăn trùm kín đầu.

Thật lâu sau, bên ngoài không có tiếng động, tôi nghi hoặc vén chăn lên, cũng không thấy nửa cái đầu ló ra.

Ngay khi tôi định thở phào nhẹ nhõm, ai đó đã vỗ vào vai tôi.

"À...hả?"

Tôi nghĩ đó lại là bàn tay bị cắn đứt đầy máu, nhưng khi tôi quay lại, tôi thấy một cậu bé cao bằng tôi đang đứng phía sau.

Cậu ta rất đẹp trai, đầu chít khăn, mắt sáng răng trắng như ngọc, áo trắng bồng bềnh như tiên trong tranh, giống hệt công tử con nhà giàu có thời xưa mà tôi thấy trên TV.

Cậu ta cũng mỉm cười với tôi và rụt rè nói "cảm ơn".

Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng có bạn chơi cùng, thấy cậu bạn này thân thiết với mình lại đẹp trai như vậy, tôi thích thú đứng dậy chồm tới hôn thật mạnh vào mặt cậu ta mà không chút xấu hổ.

Cậu ta sững người một lúc, sau đó quay người bỏ chạy không thấy tăm hơi.

Tôi cả kinh, nhảy xuống giường, nhanh chóng đuổi theo, vừa chạy vừa liều mạng hét: “Anh ơi, đợi em với, đợi chút…”

"Sáng sớm mà gào cái gì? Sao còn chưa dậy?"

Tiếng quát của bà làm tôi giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường, trong phòng không có anh trai xinh đẹp nào chứ đừng nói đến cậu nhóc được bà đặt lên bàn buộc sợi chỉ đỏ.

Tôi hỏi bà chuyện tối qua, bà nói chưa từng có người chú nào ở làng bên đến, cũng như cậu bé chỉ có nửa khuôn mặt, bảo tôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.

Nhưng kể từ ngày đó, sắc mặc của bà nội không được tốt lắm, cả ngày cau có, tâm sự nặng nề.

Cho nên về sau tôi cũng không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng mà mấy ngày sau, vào ngày giỗ mẹ tôi, một chuyện còn kỳ quái hơn đã xảy ra...