Chương 11: Cùng ăn cơm tối (tt)

“Không gϊếŧ.” Tổ Thanh lắc đầu, Lý Kiến liền đem cá bỏ vào bọc cho cậu.

Tổ Thanh nhìn về phía Tả Ức hỏi: " Anh muốn ăn món gì?"

Tả Ức nói: “Cậu nấu gì tôi ăn đó.”

Hắn cũng không biết nên ăn món gì.

“Vậy dưa chua đi.” Tổ Thanh gật đầu.

“Đệ mới trở về trong nhà có dưa chua sao? Để ta đi lấy cho một ít, mẹ ta làm ăn cũng ngon lắm.” Lý Kiến nói xong liền đi vào nhà, không bao lâu liền cầm một túi nhỏ dưa chua ra, không phải hắn keo kiệt, mà trời nóng như vậy cho nhiều ăn cũng không hết.

Lý Kiến không muốn lấy tiền cá nhưng Tổ Thanh khẽ nhíu mày, biết rõ tính tình cậu Lý Kiến đành nhận lấy tiền cậu đưa.

Trời còn sớm, cho dù về nhà Tổ Thanh cũng chưa ăn cơm tối được, nghĩ đến ông ngoại ở nhà một mình, Tả Ức liền về nhà mình trước, vừa về tới liền bắt gặp Ức gia gia đang lén lấy rượu ra uống.

Nhìn sắc mặt cháu ngoại mình đen thui, Ức gia gia ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Nghe nói con đi cùng Tổ Thanh tới Văn gia?”

Chuyện Văn Văn tới tìm Tổ Thanh người trong thôn hầu như đều biết, Ức gia gia tự nhiên cũng nghe nói, vậy nên mới biết Tổ Thanh và Tả Ức đi cùng nhau.

Tả Ức đem chén rượu cùng rượu trắng trong tay ông ngoại giật lại, rồi gật đầu nói: “Giống như lời ông từng nói, Tổ Thanh trời sinh là để làm công việc này.”

“Vậy sao?” Ức gia gia đau lòng nhìn chai rượu bị lấy đi, cười trêu hắn:“ Lúc trước nhìn người ta không vừa mắt mà, bây giờ là sao đây, đổi cách nhìn?”

Tả Ức không để ý đến ông, đem rượu cất vào phòng mình rồi khóa cửa lại.

Tổ Thanh về đến nhà, liền đem cá bỏ vào lu nước nhỏ, tiếp theo lại lấy cây thang ra, đi ra sân sau sắp xếp lại ngói bên hiên nhà.

Trong lúc đó Trần nãi nãi có ghé qua: “Tổ Thanh. Hôm nay buổi tối ăn rau gì? Ông bà tối nay sẽ đi lên xã ăn tiệc mừng thọ người bạn, con muốn ăn gì nhớ qua hái sớm nha.”

Giọng Tổ Thanh từ phía trên truyền đến: “ Con xuống dưới liền đây.”

Cậu đi theo bà Trần ra đất trồng rau tìm chút dưa vàng và hành, trả tiền xong mới vừa đi đến đường nhỏ cạnh nhà ông bà Trần, liền nghe thấy tiếng xe máy đang chạy từ xa đến đây.

Là Lâm Thành Bân cùng với Lâm thẩm.

“Thành Bân ca, Lâm thẩm.”

Tổ Thanh nhanh chân bước tới.

Lâm Thành Bân cười kêu cậu đi chậm một chút, sắc mặt của Lâm thẩm đã khôi phục hoàn toàn, bà xuống xe lấy ra một bọc rau củ đưa cho Tổ Thanh.

“Con vừa trở về trong nhà chắc không có trồng rau quả gì, nhà thẩm cái khác không có, chỉ có rau củ là nhiều tới ăn không hết:” Lâm thẩm nhìn Tổ Thanh cầm bọc rau nói: “Về sau muốn ăn rau gì liền tới nhà thẩm, đừng đi mua, phí tiền.”

Tính tình của bà Trần. Lâm thẩm hiểu rất rõ.

“Về sau mỗi ngày sáng sớm tôi sẽ đưa rau tới cho cậu.” Lâm Thành Bân giúp đỡ Lâm thẩm đem rau vào nhà cho Tổ Thanh.

Tổ Thanh nghe hai người nói xong liền từ chối: “Không được sư phụ con ở dưới suối vàng biết được, chắc sẽ đi lên đập con một trận mất.”

Nghĩ đến lão già cố chấp lại thích uống rượu kia. Tổ Thanh cười nói.

“Con đã cứu thẩm một mạng, chỉ cho con ăn chút rau nhà trồng thôi mà, con còn từ chối là thẩm sẽ giận đó, sư phụ của con nếu là đánh con, ta liền tới mộ tìm ông ấy nói chuyện. ”

Lâm thẩm nói một hơi, liền quyết định xong mọi chuyện.

“Vậy nửa tháng, nhiều hơn con sẽ không nhận.” Tổ Thanh nghĩ nghĩ, trả lời.

“Hai mươi ngày.” Lâm thẩm giơ hai ngón tay lên nói.

“Nửa tháng.” Tổ Thanh lắc đầu.

Lâm Thành Bân nhìn hai người trả giá mà buồn cười, đè Tổ Thanh lại: “Liền hai mươi ngày đi, mẹ tôi tính tình rất cứng rắn đã nói sẽ làm, cho dù cậu nói đến tối bà cũng sẽ không chịu đâu.”

Trên đường về nhà, Lâm thẩm dặn dò Lâm Thành Bân: "Ngày mai khi đem rau qua cho Tổ Thanh con nhớ phải đi đường nhỏ.”

Bình thường khi đi xe họ sẽ đi đường lớn, mà đường lớn ở phía sau nhà ông bà Trần, nhà Tổ Thanh ở phía trước, nếu đi đường nhỏ tới nhà Tổ Thanh sẽ đi ngang qua cửa nhà Trần gia.

“Con biết rồi.” Lâm Thành Bân nghe bà nói liền hiểu.

Khi Tả Ức tới liền thấy Tổ Thanh đang làm cá, cửa sân đang mở nên hắn liền đi thẳng vào.

“Cơm đã chín rồi, khoảng nửa tiếng nữa là có thể ăn cơm được rồi.” Tổ Thanh nghe tiếng bước chân, đầu cũng không ngẩng lên liền biết là ai đến, dao trong tay cắt cá vừa nhanh vừa chuẩn, cá được cắt thành từng lát đều nhau.

“Không cần gấp, tôi cũng chưa đói.” Tả Ức nói nói còn quơ quơ cái bình trong tay: " Tôi đem đến cho cậu một bình trà, để lên bàn trước nha.” Hắn vừa nói vừa đi ra phòng khách.

Tổ Thanh sửng sốt, nhớ tới buổi trưa khi đưa nước bạc hà, chỉ nghĩ là Tả Ức thuận miệng nói, thật sự không ngờ hắn lại đem trà tới thật, giống như con người hắn nhìn có vẻ ngốc lại có vẻ xấu tính nhưng thật ra khá tốt.