Chương 12: Cùng ăn tối trò chuyện( kết)

Nếu là Tả Ức biết Tổ Thanh nghĩ mình là tên ngốc to xác, thế nào cũng giận bốc khói cho xem.

Dưa chua chính là linh hồn của món cá hầm cải chua.

Tay nghề làm dưa chua của mẹ Lý Kiến không tệ, hơn nữa trong bọc rau Lâm thẩm cho lúc nãy có gừng, tỏi và rau thơm cho vào nấu chung, nước canh càng thêm đậm đà.

Lúc Tổ Thanh làm cá, Tả Ức đi dạo trong sân, thật ra sân nhà Tổ Thanh cũng không có gì để ngắm, nhưng hắn không biết nấu cơm không phụ giúp được gì ở đó chỉ vướng chân vướng tay, còn không bằng ở ngoài sân đợi.

Một lúc sau, liền nghe tiếng Tổ Thanh vọng ra từ nhà bếp:" Ăn cơm."

Tả Ức đứng ngoài sân nghe mùi hương thơm phức từ nãy giờ đã đói lắm rồi, nghe tiếng gọi liền nhanh chân đi vào.

Tổ Thanh đem cá hầm cải chua bưng lên đặt giữa bàn, tiếp theo lại bưng lên một dĩa ớt Tứ Xuyên cay đã được chiên qua dầu, cuối cùng là một dĩa rau xào…

Tả Ức nhìn chằm chằm bàn đồ ăn, khóe miệng co rút, chỉ vào dĩa rau xào nói: “Đây là hoa dại cậu hái hồi sáng?”

“Hoa bách hợp dại xào.” Tổ Thanh cười tủm tỉm đem nồi cơm bưng tới đặt trên ghế: “Ăn thử đi, mùi vị không tệ đâu.”

“Có thể ăn sao?” Hỏi xong hắn cảm thấy mình hỏi thật vô nghĩa.

Tổ Thanh ngồi xuống, liền gấp một đũa bách hợp xào bỏ vào miệng, nói: “ Ăn ngon mà.”

Đây là món sư phụ cậu khi còn sống rất thích ăn, sư phụ đi rồi, chỉ cần tới mùa hoa bách hợp nở, Tổ Thanh đều sẽ ăn một hai lần.

Thấy Tổ Thanh không giống như là nói giỡn, Tả Ức chậm rãi vươn chiếc đũa, cẩn thận gấp một miếng bỏ vào miệng: “Không tệ.”

Nói rồi liền gấp thêm một đũa nữa. Khi ăn tới món canh cá hai mắt hắn liền sáng, không nói một lời chỉ có tốc độ gấp thức ăn là nhanh hơn, chờ khi hắn thấy no bỏ đũa xuống, Tổ Thanh đã ăn xong từ lâu đang pha trà lúc nãy hắn đem tới.

Tổ Thanh đem chén trà đặt ở trước mặt Tả Ức nói: " Uống chút trà tiêu thực."

Tả Ức khóe miệng co rút nhìn chén trà trước mặt, đây không phải là chén ăn cơm sao?

Thấy hắn cứ nhìn chén trà thất thần, Tổ Thanh nhấp miệng cười nói: “ Không phải khi sáng anh chê chén trà đó khó coi sao?”

Tả Ức:…… Này càng khó coi a.

Bất quá nghĩ đến chính mình mới vừa ăn một bữa ngon, Tả Ức áp xuống muốn những lời phun tào, lười biếng dựa vào thành ghế: “Tay nghề của cậu không tệ, tự học?”

“Phải.” Tổ Thanh nghĩ đến kiếp trước của mình, vì báo thù cho cha mẹ tiếp cận người kia, cái gì đều đi học, sau khi báo thù tới thế giới này, thù hận đã không còn nhưng những thứ đã học thì vẫn nguyên vẹn.

Thấy cậu không muốn nói, Tả Ức cũng không hỏi lại, ngược lại nói tới chuyện khác: “Tôi từ nhỏ, mỗi năm giao thừa đều sẽ gặp Tổ thúc ở nhà ông ngoại, sao chưa bao giờ gặp cậu, dựa theo tính cách của Tổ thúc, sẽ không để cậu ở nhà một mình khi giao thừa?”

Theo lời Ức gia gia nói, chính mình cùng Tổ thúc đều là lão già cô đơn đáng thương thích rượu, ăn tết ở cùng nhau rất bình thường.

“Tôi và anh giống nhau.” Tổ Thanh trả lời: “Tối giao thừa sẽ về nhà ở cùng ba mẹ, chìu mùng một mới về đây với sư phụ.”

Tả Ức đôi mắt đều trợn tròn: “Cậu có ba mẹ sao?”

Nói xong hắn liền thấy lời mình nói có chút kì cục: “Tôi không có ý đó, ý tôi là sao cậu không ở cùng ba mẹ mình?”

“Anh muốn biết?” Tổ Thanh nhướng mày hỏi.

Tả Ức cảm thấy hình như mình hỏi hơi nhiều, nhưng hắn nhìn Tổ Thanh gầy ốm, lại nhìn căn nhà đơn sơ, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng buồn buồn.

“Thôi đi, chuyện quá khứ không cần nhắc lại.” Tả Ức vỗ vỗ ngực mình nói: “Tốt xấu cậu cũng kêu tôi một tiếng ca, về sau tôi sẽ che chở cho cậu.”

“Anh không đi nữa sao?” Tổ Thanh bưng chén trà lên, uống một ngụm.

Trà này đúng là rất ngon.

Tả Ức nghe vậy sắc mặt cứng đờ, hừ lạnh một tiếng: “Đi cái gì mà đi, tôi chính mình cũng có thể làm nên sự nghiệp, hơn nữa ông ngoại lớn tuổi, mấy năm nay thân thể cũng không tốt.”

Nói tới đây, trong mắt hắn hiện lên vài phần lo lắng.

“Ức gia gia là người có tướng trường thọ, sống thêm mười mấy năm cũng không thành vấn đề.” Tổ Thanh đặt chén trà xuống bàn rồi nói.

*Trường thọ: sống lâu trăm tuổi

Tả Ức hai mắt sáng ngời, nhìn về phía cậu: “Cậu còn biết xem tướng?”

“Biết một chút.” Tổ Thanh gật đầu.

Tả Ức lập tức ngồi nghiêm chỉnh, qua chuyện của Văn gia bây giờ Tả Ức rất tin tưởng vào bản lĩnh của Tổ Thanh, hiện tại nghe được cậu nói gia gia mình sẽ sống lâu trăm tuổi, tâm trạng lập tức vui vẻ.

Hắn hỏi: “Tôi thì sao. Là tướng gì?”

Tổ Thanh lắc đầu: “Tôi không biết.”

Tả Ức:???

Tổ Thanh thật sự không biết: “Trên người của anh tràn đầy dương khí, yêu ma quỷ quái cũng không dám tới gần, nhưng tướng mạo của anh sâu đậm, tôi không nhìn rõ được.”

Tràn đầy dương khí.