Chương 5: Tả Ức lại thua

Chó ngoan……

Mặt Tả Ức tái xanh nhìn Tổ Thanh chằm chằm, tay phải nắm chặt thành quyền đánh thẳng vào mặt cậu.

“Cậu câm miệng đi, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.”

Đáng tiếc lúc hắn vừa đánh tới, Tổ Thanh đã nghiêng người tránh ra, Tả Ức đánh hụt vào không khí, vô cùng buồn bực, giơ chân muốn đá vào hạ bộ của Tổ Thanh. Cậu nhanh chóng né qua một bên, làm Tả Ức hụt chân mất thăng bằng, xém chút nữa té sấp mặt.

Thanh niên dáng người thon gầy gương mặt tuấn tú ôm một bó bách hợp dại trong ngực, đeo một sọt củi lớn trên lưng, đứng giữa đường núi hoang vu thoải mái cười lớn.

Tả Ức thấy cậu cười sảng khoái như vậy nhìn chằm chằm suy nghĩ: "Không ngờ tên ốm yếu bệnh tật này khi cười rộ lên lại xinh đẹp vậy." Phi phi, hắn đang nghĩ gì vậy? Sao lại bị tên này cười tới mê hoặc.

Tả Ức buồn bực nói: “Bỏ sọt củi xuống, là đàn ông thì tới đánh một trận đi.”

Tả Ức lại giơ nắm tay đánh tới, còn chưa nhìn rõ Tổ Thanh ra tay lúc nào, tay hắn đã bị cậu bắt lấy, sau đó hắn liền bị cậu lật ngược người lại khóa chặt cánh tay sau lưng.

Dù dùng sức như thế nào đều không thể tránh thoát, Tả Ức tức giận muốn dùng chân đá, lại bị Tổ Thanh nhẹ nhàng đá một cú vào cẳng chân, cả người hắn cứng lại, chân bị đá trúng mất lực, liền quỳ một gối xuống đất.

Sau đó Tả Ức cũng không đứng dậy mà ngồi luôn trên mặt đất. Nhìn hắn tức giận đến lỗ tai đều đỏ Tổ Thanh buông tay ra nói: "Xin lỗi."

Bách hợp dại ở trong gió hơi hơi lay động, mùi hoa nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, làm Tả Ức không khỏi nghĩ đến dáng vẻ Tổ Thanh cười khi nãy.

Nhận ra trong đầu mình đang nghĩ gì, Tả Ức lập đứng dậy cách xa Tổ Thanh hai mét, bỏ qua cảm giác không được tự nhiên, hắn thở mạnh một hơi trừng mắt nói: “Cậu dùng thủ đoạn gì? Là thứ Tổ thúc đã dạy cho cậu sao?”

Với sức lực này của cậu, hắn sẽ không hồn nhiên cho rằng mình có thể dễ dàng đánh thắng đối phương nữa, giống như vừa rồi Tổ Thanh chỉ đá nhẹ một cái bản thân liền quỳ xuống.

Nhớ lại chính mìn từ nhỏ tới lớn lần đầu tiên bị thua thê thảm như vậy, Tả Ức tức giận đến nghiến răng kèn kẹt.

Tổ Thanh nghe hắn nói xong liền đưa mắt nhìn cái chân vừa bị mình đá kia.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Tả Ức cảm thấy mất mặt thay đổi tư thế, nhưng đổi xong hắn lại càng hối hận, vì thế liền đổi lại như cũ, Tổ Thanh nhìn hắn như vậy vô cùng buồn cười.

“Tôi tên Tổ Thanh, tôi từng nghe sư phụ nhắc đến anh.” Tổ Thanh nhìn Tả Ức đang đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: “Lần đó ở cửa thôn anh nói anh họ Ức, nhưng tôi nghe được lúc anh nói chuyện điện thoại, người kia rõ ràng gọi anh là Tả ca, trong thời gian ngắn không nhớ ra anh là ai, nên mới trêu chọc."

Tả Ức nghe xong càng tức, hôm đó lúc trở về thôn vì gặp phải một số chuyện nên nhìn hắn rất thê thảm, anh em trong nhà lại gọi điện thoại tới, hắn không cẩn thận mở loa ngoài, sau khi nghe xong mới phát hiện dưới tán cây phía trước có một người đang đứng, hắn tức giận khi bị đối phương nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, mở miệng châm chọc.

Không nghĩ tới. Lại bị ném hạt táo vào mặt, Tả Ức nhìn Tổ Thanh đang xin lỗi, trong lòng luôn cảm thấy hôm đó cậu cố ý làm vậy.

Hắn nói: “Nếu xin lỗi liền không có việc gì, vậy trên đời còn cần cảnh sát làm gì?”

Tả Ức hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Tổ Thanh rồi nói: “Bất quá tôi cũng không phải là người không nói lý lẽ, nếu không phải tại cậu nói chuyện toàn châm chọc tôi? Thôi, nể tình Tổ thúc tôi sẽ không truy cứu nữa, bất quá……”

Hắn cố ý dừng một chút, nhìn đi nhìn lại Tổ Thanh mấy lần.

Tổ Thanh làm bộ không nhìn thấy, cậu còn đang mang một sọt củi to dùng đây này, hôm nay trời nắng lại gắt như vậy, cậu chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt.

Lúc Tả Ức đang chửi thầm Tổ Thanh chậm tiêu không hiểu ám chỉ của hắn, liền thấy một cậu nhóc đứng ở bờ sông bên kia gân cổ kêu lớn: “Anh Tổ Thanh. Có người đến tìm anh. ”

Tổ Thanh lên tiếng, nhìn nhìn đóng bách hợp dại trong lòng mình có chút không biết làm sao, lại quay đầu nhìn bó củi mình đặt đưới chân núi, vẻ mặt rối rắm.

Tả Ức ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Khụ khụ, để tôi giúp cậu khiêng bó củi đó." Hắn nghĩ: Tổ Thanh chắc là cảm thấy xấu hổ khi bị khách đến tìm, nhìn thấy bản thân ôm một bó hoa.

Không phải hắn tốt bụng, chỉ là muốn nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu.

Lần nào đối đầu, mình cũng là người thua, cuối cùng cũng có cơ hội trả thù.

Vì thế không đợi Tổ Thanh gật đầu đồng ý, hắn liền bước tới đem bó củi vác lên vai, lại nhìn qua Tổ Thanh kêu: “Đi thôi, đừng để cho người ta đợi lâu.”

Tổ Thanh mỉm cười, đi phía trước.

Tả Ức cười gian xảo đi theo phía sau.