Chương 6: Chuyện của Văn gia

Không chỉ có một mình đứa nhỏ này chạy đi tìm Tổ Thanh, mấy đứa trẻ khác trong thôn cũng đi tìm, sau khi tìm được Tổ Thanh cậu bé liền chạy về báo tin, những đứa trẻ khác liền được người lớn trong thôn kêu về nhà.

“Tổ tiên sinh.” Trước khi lên núi Tổ Thanh đã khóa cổng rào, người đến tìm cậu phải ngồi ở nhà ông Trần chờ, vừa nghe cậu bé trở về báo tin tìm được Tổ Thanh rồi liền vội vàng đi qua nhà cậu.

“Xin lỗi đã để cô đợi lâu rồi, mời vào nhà.” Tổ Thanh khẽ gật đầu, bình tĩnh lấy chìa khóa ra mở cổng, mời đối phương vào phòng khách ngồi, còn mình thì đi vào phòng để củi.

Người tới là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, khi nhìn thấy Tổ Thanh ôm trong lòng đầy hoa thì chỉ hơi bất ngờ chứ không nói gì, mà biểu cảm Tổ Thanh cũng bình thường không có xấu hổ như Tả Ức đã nghĩ.

Tả Ức đi theo Tổ Thanh vào phòng chất củi đem củi chất lên xong chuẩn bị đi ra ngoài, liền nghe Tổ Thanh nói: “Anh giúp tôi khiêng củi, trưa nay tôi mời anh ăn cơm trưa được không?”

Nhìn gương mặt trắng nõn của Tổ Thanh, Tả Ức định từ chối, nhưng nghĩ đến cậu là đồ đệ của Tổ thúc, hắn liền đồng ý: “Được, đây là cậu mời tôi, không phải tôi đòi ở lại.”

Nói xong liền ra sau nhà múc nước rửa tay, rồi đi vào phòng khách.

Tổ Thanh thấy vậy hơi hơi mỉm cười, cũng đi rửa sạch tay, còn bách hợp dại đã bị cậu để lên thớt trong bếp trưa nay sẽ làm một món ngon từ nó.

Khi tới phòng khách, cậu còn bưng thêm 2 ly nước bạc hà đã pha lúc sáng nay.

Cậu nói: “Xin lỗi, trong nhà không có trà.”

Tả Ức nhận ly nước bạc hà thuận miệng nói: " Nhà tôi có, hôm nào đem tới cho cậu."

Tổ Thanh nghe hắn nói liền nói: “Vậy cảm ơn Ức ca.”

Sau khi nói xong Tả Ức liền hối hận nhưng nghe cậu gọi như vậy, lập tức vui lên: “Không cần khách sáo.”

Ánh mắt cô gái sáng lấp lánh nhìn qua nhìn lại giữa 2 người.

Khi Tổ Thanh nhìn qua, cô lập tức tự giới thiệu bản thân: “Tôi họ Văn, mọi người đều gọi là Văn Văn, đầu tuần này tay chân ba tôi bị cứng đờ, nhưng khi tới bệnh viện khám lại nói không có bệnh gì, còn nói có thể là do tác dụng tâm lý.”

“ Sáng nay đã 8 giờ rồi mà chưa thấy ba tôi thức dậy, nhưng ông trước nay đều dậy rất đúng giờ, chưa bao giờ dậy trễ hơn 7 giờ, tôi lo lắng không biết ông có bị sao không? Liền gõ cửa phòng nhưng mà….. gõ rất lâu đều không nghe tiếng trả lời……”

Lúc đó cô nóng nảy, liền tìm chìa khóa để mở cửa, nhưng cho dù cô dùng cách gì cũng không mở cửa ra được, ba mẹ cô đã ly hôn, trong nhà chỉ còn lại cha con hai người, cô đập phá cửa gây tiếng động lớn khiến cho người khác chú ý.

Các bác của cô ở gần nghe thấy liền chạy tới, dùng ghế gỗ đem cửa phá mới mở được cửa, ba cô nằm cuộn tròn trên giường đưa lưng về phía cửa phòng.

Văn Văn nắm chặt cái ly trong tay, sắc mặt trắng bệch: “Khi bác cả lật người ba tôi lại, mặt của ông rất xanh, xanh lè, giống, giống như màu xanh của cỏ vậy."

Cô nói có chút vội vàng, muốn diễn tả cho Tổ Thanh hiểu ý mình.

Tổ Thanh ôn nhu nói: “Tôi đã biết, cô nói tiếp đi.”

Văn văn thấy cậu bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào liền an tâm, thầm nghĩ lần này tới đây là đúng rồi.

“Hơn nữa tay chân của ông đều gập lại, dính vào nhau và cứng đơ, mấy ngón tay ngón chân thì cong lại giống như là chân đông gà đông lạnh vậy." Văn Văn đặt ly nước lên bàn, nâng tay mình lên diễn tả: “Mặc kệ kéo như thế nào cũng không đem tay chân ông kéo ra được, kêu ông cũng không tỉnh.”

“Tôi định đưa ba tới bệnh viện nhưng các bác tôi lại nói bệnh viện không thể khám ra được, kêu tôi đến đây mời Tổ tiên sinh đi tới xem."

Không phải bọn họ không muốn tự tới, mà là mời người thủ thôn có một quy định đó là quan hệ giữa người mời với người bệnh được tính từ gần đến xa, nếu ba Văn Văn không có con cái, thì cha mẹ, vợ hay anh em đến mời nếu không có vợ hay anh em, thì là cháu ……Đây là quy định.

Tổ Thanh gật gật đầu, nhìn Tả Ức nói: “Ức ca, tôi phải đi qua nhà cô Văn nhìn xem, anh……”

“Chúng ta cùng đi.” Tả Ức nhìn cậu: “Cậu đã nói mời tôi ăn cơm, đừng hòng trốn. ”

Tổ Thanh nghe vậy mỉm cười, nhìn về phía Văn Văn, Văn Văn nhìn Tả Ức, gật đầu: “Tất nhiên là được.”

Hai người liền đi cùng Văn văn, cô lái xe tới. Từ nhà Tổ Thanh đến nhà cô đi xe mất 40 phút.

Cậu cùng Tả Ức ngồi ở ghế sau, Tả Ức nghiêng đầu nhìn cậu, Tổ Thanh nghi hoặc nhìn lại, thấy vậy Tả Ức cúi thấp người xuống ghé vào tai Tổ Thanh nói chuyện, làm cậu cứng đờ cả người. Lại nghe giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai: “Cậu không đem đạo cụ gì sao?”

Tổ Thanh nhấp môi, ngồi thẳng lưng hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước nói ngắn gọn: “Không có.”