Chương 7: Chân Gà Sát

Tả Ức hỏi xong, hơi lui người về sau một chút, Tổ Thanh liền thở nhẹ một hơi, cậu không có thói quen cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy.

Sau đó Tả Ức lại mở miệng hỏi: “Là vì nghèo mua không nổi hay là không có ai bán?”

Tả Ức hỏi như vậy là vì từng nghe ông ngoại mình nói những người làm người thủ thôn đều rất nghèo.

Tổ Thanh dở khóc dở cười trả lời: “Cả hai.”

Không nghĩ tới hắn trực tiếp ôm lấy bờ vai của cậu còn vỗ vỗ hai cái lên đó: “Cậu đã gọi anh đây một tiếng Ức ca, đại ca cũng không phải là người keo kiệt, muốn công cụ gì, chúng ta chọn một ngày rảnh rỗi đi thành phố mua.”

Hắn định nói ngày mai chúng ta liền đi, nhưng lại nghĩ đến ông ngoại từng nói người làm nghề này đều rất để ý ngày lành tháng tốt, vì thế liền nói lại là để cậu chọn ngày.

Hơi nghiêng đầu nhìn cánh tay đặt trên vai mình, Tổ Thanh giơ tay kéo nó xuống đặt lại trên đùi Tả Ức rồi nói: " Cám ơn."

Tả Ức ngơ ngác nhìn cậu làm một loạt động tác: "Không, không cần cám ơn.”

Rất nhanh liền tới trước cửa nhà họ Văn.

Nhà Văn Văn ở chính giữa khu đất Văn gia xung quanh là nhà các bác của cô, phòng khách trong nhà bây giờ đều là người của Văn gia, nhìn thấy đám người Tổ Thanh tới. Bác cả Văn gia cùng mọi người đồng loạt đứng dậy nhìn về phía Tổ Thanh chào hỏi: “Tổ tiên sinh.”

*Văn gia: Nhà họ Văn

Tổ Thanh nhìn họ cười cười: “Tôi đi xem người trước.”

“Mời đi bên này.” Bác cả Văn gia cùng Tổ Thanh đã gặp mặt vài lần, càng không dám xem thường cậu, cho nên mới kêu cháu gái đi mời Tổ Thanh đến xem em trai út của mình.

Tả Ức giống như cái đuôi của Tổ Thanh, luôn kè kè phía sau cậu.

Hắn nhìn tròng mắt của ba Văn tối mờ, nghiêng đầu nhìn Tổ Thanh, lại thấy cậu rất bình tĩnh.

Hiện tại ba Văn không chỉ có mặt xanh, ngay cả tay chân đều đã chuyển thành màu xanh, mà tay chân ông xoắn lại, nhìn giống chân gà bị buộc thành một khối với nhau, ngón chân rất ngắn, cuộn tròn thành một khối, nhìn qua giống như là có người đem xương chân ba Văn bẻ gãy, sau đó mạnh mẽ xếp thành như vậy, trông cực kì quỷ dị.

Tổ Thanh vươn tay kéo tay trái ba Văn ra, cậu dùng ba phần sức lực cũng không thể đem ngón tay cuộn tròn kéo thẳng ra được.

Đối Tổ Thanh mà nói ba phần lực là không lớn, nhưng ba phần lực của cậu lại là mười phần lực của người khác.

Buông tay ba Văn ra, Tổ Thanh xoay người nhìn về phía người Văn gia nói:“Đây là chân gà sát.”

Văn Văn còn có chút mờ mịt không hiểu, nhưng mấy huynh đệ Văn gia nghe vậy liền thay đổi sắc mặt.

Bác cả Văn liền nhìn về phía Văn Văn, trầm giọng hỏi: “ Ba con bao lâu rồi không thắp hương thượng cống?”

*Thắp hương thượng cống: Đốt nhang, dâng đồ cúng (như hoa, trái cây, đồ ăn, đốt tiền giấy đồ dùng), cho người thân ông bà tổ tiên đã mất.

“Con, con mấy ngày nay có chút bận, cũng không để ý tới.” Văn Văn nhíu mày suy nghĩ: “Nhưng con nhớ rõ mồng một tháng trước bác hai có tới nhắc nhở ba, nhưng khi bác hai về rồi, ba vừa uống rượu vừa xem TV, sau đó hơn 11 giờ rưỡi liền trở về phòng ngủ, ngày hôm đó con ngủ trễ nên nhớ rất rõ ba không có thắp hương.”

Văn Văn trước giờ không tin những chuyện này, nên việc cung phụng tổ tiên đều do ba Văn một mình làm, cô chưa từng đυ.ng tới nên không để ý lắm cũng không biết gì.

Bác cả Văn lập tức nhìn về phía bác hai Văn, sắc mặt hai người đều rất khó coi, bác cả lại nhìn mấy anh em khác, tất cả mọi người đều nhìn nhau nhăn mặt.

Bác hai Văn xanh mặt nói: “Ta sợ lão lục quên, cho nên cố ý tới nhắc hắn.”

Kết quả vẫn là đi một chuyến tay không, sớm biết vậy liền ở lại nhìn chằm chằm hắn làm xong mới về.

Thấy người Văn gia không để ý bọn họ, Tả Ức tò mò liền cúi sát vào tai Tổ Thanh nói nhỏ: “Chân gà sát là gì vậy?”

Tổ Thanh hơi nhích người qua một bên, kéo giãn khoảng cách của hai người ra một chút rồi nói: “Đây là một loại nguyền rủa, người bị nguyền lúc mới bắt đầu sẽ cảm thấy trong miệng vô vị, tay chân cứng đờ vô lực, trên mặt và cơ thể sẽ dần chuyển thành màu vàng.”

“Thời gian càng lâu, tay chân cương cứng vô lực sẽ cuộn tròn lại giống như chân gà và không cử động được, trên mặt và cơ thể cũng từ vàng chuyển sang màu xanh lá, mà người bị nguyền chỉ có cảm giác tay chân mình quái dị, ngoài ra không có cảm giác gì khác.”

Tả Ức nghe xong còn đang bất ngờ liền nghe tiếng cãi nhau anh em Văn gia bên kia, nhưng cũng không hẳn là cãi nhau, nói đúng hơn là một người trong số mấy anh em nhà họ đang bị mấy người còn lại mắng.

“Ngươi cũng quên?” Bác cả Văn muốn đập bác năm một trận.

Bác năm là đàn ông độc thân, cả đống tuổi mà chưa có vợ, hắn lo lắng hoảng sợ nói: “Chỉ có một ngày thôi, thật sự do hôm đó đệ quá mệt, vừa về tới nhà cơm cũng không ăn liền lăn ra ngủ mất, ai, ai biết trên đời thật sự có nguyền rủa……”