Chương 3.1: Năm ấy cô sửa thành họ Hà

Năm mười sáu tuổi Phó Như Tuyết thi đậu trường đại học tốt nhất Thượng Hải.

Cũng nhận được vài offer từ các trường đại học nước ngoài, nhưng cô không nghĩ sẽ đi, ông chú sắp chết, cô muốn ở cùng ông quãng đường cuối cùng này.

Ông đối với cô, ân trọng như núi.

Đại học có một tòa nhà được đặt theo tên cô, gọi là Như Tuyết.

Cô thực kiêu ngạo.

Ông chú đối với cô thật tốt.

Phó Như Tuyết vừa vào đại học đã là người nổi bật trong trường, con trai theo đuổi cô từ Thượng Hải đến Pháp đều không thiếu.

Nhưng cô chỉ thấy chướng mắt.

Ông chú có đôi khi sẽ thật cẩn thận mà hỏi thăm cô chuyện ở trường, cô ôm cánh tay ông, cùng chia sẻ những chuyện vui cho ông nghe.

Lúc ấy, cô đã không còn phản nghịch.

Cô thích ôm cánh tay ông làm nũng, ông chú cũng vui vẻ chịu đựng những hành vi này của cô mà không rút tay ra.

Nhưng cũng không có hành động thân mật hơn.

Ông thích vẽ tranh, vẽ cho cô rất nhiều bức, chính diện có, mặt trái phải cũng có.

Trong đó có một bức tranh lớn được treo trong phòng ngủ của ông.

Năm ấy cô 18 tuổi, ông chú mua cho cô một cái váy dài màu vàng.

Bức tranh vẽ cô mặc váy màu vàng, đứng trước cổng trường đại học, gió thổi qua làn váy.

Mà cô lúc ấy đang nở nụ cười có lúm đồng tiền như hoa.

Năm ấy cô sửa thành họ Hà, nói ông đặt cho cô cái tên mới.

Ông chú thực khẩn trương, hỏi cô vì sao muốn đổi tên.

Phó Như Tuyết nói giỡn, này không phải là vì kế thừa di sản của ba ba sao.

Ông chú cười một chút, không nói nữa.

Sau đó cô sửa tên thành Hà Vân.

Cũng trong năm đó, Hà Quân Tửu vào phòng cấp cứu hai lần.

Năm ba đại học, cô bắt đầu thực tập trong công ty Hà gia.

Cô nghe được một cái bát quái.

Ông chú không có con trai, bên dưới ông còn có mấy em trai em gái, mỗi người đều có con cái, cái gì gọi là bầy sói rình rập khắp nơi.

Những năm này ông đã nắm hết quyền hành, chuyên quyền độc đoán, giá trị thị trường của những công ty con so với trước gấp mấy trăm lần, công lao ông chú kể đến già cũng không hết.

Những người kia cho dù là chức quản lý cấp thấp còn không vào được, chỉ có thể ở bên cạnh lượn lờ quan sát.

Phó Như Tuyết nghe nói, có người kiến nghị ông chú, đi thuê người mang thai hộ một đứa con trai.

Kỹ thuật y học ngày càng phát triển, tuy mang thai hộ là trái pháp luật, nhưng 100 vạn đã có thể làm được một đôi song bào thai nam.

Đối với người như ông mà nói, cô tuy rằng có tốt như thế nào đi nữa, cũng không phải con gái ruột.

Bọn họ còn nói, tập đoàn Hà thị, chung quy phải do người họ Hà quản.

Tập đoàn mấy trăm tỷ đô, còn có hàng tỷ gia sản kế thừa từ ông lão, cô đương nhiên không thể người khác được tiện nghi.

Nói câu không sợ thiên lôi đánh, chỉ cần ông muốn cô mang thai sinh con cho ông, cô đều nguyện ý!

Nhưng người ta không cần cô.

Lão già thúi kia còn bắt cô đi xem mắt.