Chương 2.2: Ở ngoài gọi là ba ba 2

Kỳ thật thời điểm mới gặp mặt, tóc của ông màu đen.

Mũi cô chua xót, rốt cuộc lúc ấy vì sao cô lại cảm thấy ông là lão biếи ŧɦái chứ.

Trên thực tế, lão biếи ŧɦái này chưa bao giờ làm gì với cô quá mức.

Năm cô bảy tuổi được ông nhận nuôi, không chỉ một lần nữa được trở về trường học, còn là trường tiểu học tư lập dành cho quý tộc.

Tiếng Anh cô không tốt, là ông mời giáo viên ở ngoài bổ túc cho cô.

Không chỉ tiếng Anh, cô muốn học bất cứ thứ gì, ông chú đều thỏa mãn cô.

Bơi lội, đánh đàn, bắn tên, ca hát, vẽ tranh.

Một lần cô xem phim truyền hình, cảm thấy cưỡi ngựa rất ngầu.

Ông liền mang cô đi trại nuôi ngựa để cưỡi ngựa, mua toàn bộ trang bị cho cô, còn đưa một con ngựa con để cô làm quen.

Cô chỉ nhất thời hứng thú, qua mấy ngày thì những thứ kia đều ném ở nơi đó bỏ không, ông chú cũng chưa nói cô không câu không phải.

Ông vẫn luôn chiều chuộng cô, chỉ cần thứ mà cô muốn thì đều thỏa mãn cô.

Sau này cô thật sự tiếp nhận ông chú.

Cô thật sự xem ông là ba ba của mình.

Bạn học đều hâm mộ cô, cô được người đứng đầu Hà gia nhận nuôi, lắc mình biến hóa đã trở thành thiên kim đại tiểu thư họ Hà.

Nhưng cô vẫn để tên cũ là Phó Như Tuyết.

Ông chú không sửa tên cho cô.

Năm mười ba tuổi ấy, là lần đầu tiên cô yêu đương.

Bị trường học mời phụ huynh đến.

Cô đứng ở trong văn phòng, mặt xụ một đống.

Cô tưởng ông hẳn sẽ tức giận.

Lúc ấy cô quá phản nghịch, cảm thấy cùng lắm thì bị đánh một trận là xong.

Dù sao ông ấy cũng chưa bao giờ đánh mình, thể nghiệm một lần cũng không tồi.

Ông chú mặc âu phục đến, bị hiệu trưởng mời vào văn phòng ngồi.

Vốn dĩ loại việc nhỏ này không cần phiền đến hiệu trưởng, nhưng ông chú là cổ đông của trường.

Hiệu trưởng đối với ông tất nhiên sẽ kính trọng.

Tiểu học cô nhảy ba lớp, lúc ấy đã lên lớp 9.

Hiệu trưởng nói đây là thời điểm mấu chốt thi lên cao trung, yêu đương sẽ ảnh hưởng đến thi cử.

Người cùng cô yêu đương là một nam sinh đứng bên cạnh cô.

Ông chú chỉ nhìn hắn một cái, ánh mắt liền chuyển lên người cô.

Ông nói, muốn cùng cô nói chuyện riêng.

Bọn họ đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

“Tiểu Tuyết, lại đây ngồi.”

Lúc ấy cô đang tuổi dậy thì, lá mặt lá trái đi qua đá cái chân ghế, ngồi ở trước mặt ông.

Cô bị ông sủng hư, có chút kiêu căng vô lễ.

Sắt mặt của ông có chút không tốt lắm.

Môi ông giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn hỏi cô: “Có phải con thật sự thích?”

Biểu tình cô hơi kiêu căng, nghĩ thầm lão biếи ŧɦái đối với cô quả nhiên có chút tâm tư.

Bằng không tại sao lại khổ sở đến mắt đều đỏ lên thế kia.

Trong lòng cô cực kỳ đắc ý.

Trách không được lại nhận nuôi cô, thì ra là đem cô thành con dâu nuôi từ bé.

Già mà không đứng đắn, hừ!

Lão biếи ŧɦái!

Khóe môi cô cong lên mang theo ý cười: “Đúng vậy thì sao?”

Ông giống như lập tức già đi mười tuổi, sống lưng sụp xuống, đỡ lấy ngực.

Ngày đó ông đột nhiên phát bệnh tim, làm cô bị dọa đến chết khϊếp.

Xe cứu thương đưa ông đi bệnh viện, cô co quắp bất an mà đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Ngủ một đêm.

Ngày hôm sau ông tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài rọi vào trong.

Ông chú nâng cánh tay lên lau nước mắt cho cô: “Làm con sợ rồi.”

Tay ông còn cắm kim tiêm, nhìn qua bộ dáng giống như có thể chết bất cứ lúc nào.

Cô khóc đến đôi mắt sưng to: “Ông không được chết!”

Ông cười, nói được, ta bất tử.

Cô liền mắng ông là lão già thúi, cô nói Hà Quân Tửu, ông mà chết thì tôi sẽ không thắp hương cho ông đâu!

Ông thở dài, sờ sờ đầu cô.

Từ đó về sau, cô đều kêu tên ông.

Không lớn không nhỏ.

Vô cùng vô lễ.

-------------------------------------------------

Dứa: bộ này tác giả chưa hoàn, và chưa thấy tín hiệu nào cho chương mới nên tui cũng hơi rén rén. Sợ đào hố lên rồi bỏ dở nên tui ra chương cầm chừng thôi nha. Mọi người vào trang của Dứa để xem những bộ truyện khác cũng hay không kém nè.