Chương 2.1: Ở ngoài gọi là ba ba

Bé gái nửa đêm thường muốn đi WC, nhà vệ sinh ký túc xá ở bên ngoài cuối hành lang.

Cô còn đang ngáp ngủ, đi ra ngoài, ở hành lang gặp được ông lão.

Ông đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy cô đi tới thì sửng sốt một chút, đứng dậy hỏi cô: “Tiểu Tuyết, làm sao vậy?”

Thanh âm có chút khàn khàn.

Dưới ánh đèn tối tăm ở hành lang nhìn ông như một bóng ma, Phó Như Tuyết hơi sợ hãi.

Cô khẩn trương mà lùi lại mấy bước, dán ở trên tường: “Ông đừng tới đây.”

Ông chú ngừng tại chỗ, nửa ngồi xổm xuống, dùng ngữ khí hòa hoãn cùng cô nói: “Ta sẽ không tới.”

Cô nhìn ông trong chốc lát, phát hiện ông giống như cũng không có ác ý gì, bị nướ© ŧıểυ nghẹn đến mức khó chịu, cô dán chân vào tường đi về hướng WC, ông lão kia cũng lui về phía sau vài bước, cho cô đủ không gian.

Khi cô ra ngoài thì ông vẫn còn đang đứng ở đằng kia, giống như một pho tượng.

Cô không quan tâm, trở về chui lên ổ chăn ấm áp tiếp tục ngủ.

Như Tuyết còn quá nhỏ, không nghĩ tới ông chú kiên nhẫn mấy ngày liền.

Ông ngủ ở hành lang, đi theo cô ba ngày, rốt cuộc cô vẫn đáp ứng đi theo ông.

Cô có hỏi ông, vì sao lại là cô?

Ông chú nói cô đáng yêu.

Cô hỏi ông ấy sau này sẽ đối xử tốt với cô sao.

Ông chú nói nhất định sẽ.

Ông chú giống như rất có tiền, thức ăn và quần áo cho cô đều là đồ tốt nhất.

Ông chú còn nói sẽ làm cô giống như một nàng công chúa, sinh sống trong lâu đài.

Ai mà không muốn làm một nàng công chúa Disney chứ.

Sau khi ra khỏi cô nhi viện, ông mang cô đi công viên Disney chơi.

Vốn dĩ ông muốn mang cô về nhà, nhưng cô nghe nói có thể đi công viên Disney chơi liền đòi đi.

Ngày đó cô chơi rất vui vẻ.

Ăn bắp rang bơ, uống nước trái cây, còn đi đu quay ngựa gỗ, sau đó lại chơi tàu lượn siêu tốc.

Cô cười cả ngày, ông chú chụp cho cô rất nhiều ảnh.

Không cần phải xếp hàng.

Sau này ông chú thường xuyên mang cô đến đây chơi.

Thẳng đến khi lớn lên, cô mới biết được, Disney ngày thường có rất nhiều người.

Nhưng khi ông chú mang cô đến thì sẽ đặt bao hết.

Cô cảm thấy ông chú thật sự đối tốt với cô.

Cho nên sẽ có chút suy nghĩ bậy bạ.

Cảm thấy ông chú đối với cô giống như tình cảm cha con.

Lúc mới đi theo ông, cô ở trong lòng mắng ông là ông già biếи ŧɦái.

Bên ngoài thì gọi ông là ba ba.

Kỳ thật tuổi tác của ông cũng đủ làm ông nội cô.

Năm ấy nhận nuôi cô, ông 79, còn cô mới 7 tuổi.

Ông chú so với cô lớn hơn khoảng 72 tuổi, ông nội cô chết sớm, nếu còn sống chắc cũng đã hơn 50 tuổi rồi.

Nhưng nhìn qua ông chú thì hoàn toàn không giống một người đã gần 80.

Nói ông mới hơn 40 chắc cũng có người tin.

Cô nhìn thoáng qua di ảnh trên thính đường.

Tóc râu của ông đều bạc trắng.

Cô nhớ lầm rồi.

Truyện được edit by Dứa Con, chỉ được đăng trên truyenhd