Chương 1.2: Ông chú đã chết 2

Cô bị dọa sợ, ngừng tay, có chút ngơ ngẩn mà rớt nước mắt: “Đừng đánh tôi ------------ tôi không phải cố ý ----------”

“Không ai sẽ đánh con, Tiểu Tuyết, ta sẽ không đánh con.”

Ông thật đúng là làm được, ở tuổi dậy thì phản nghịch nhất của cô, không biết bao nhiêu lần làm ông tức giận đến muốn chết, nhưng ông đều không có động tay đánh cô.

Ngày hôm đó gặp mặt cũng không vui vẻ gì.

Ông chú bồi cô cho đến khuya, cô khóc đến mệt, bụng cũng đói, ông gọi người mang cơm đến bày một bàn.

Ông nói: “Ăn trước một chút đã?”

Cô sợ ông lão kia bỏ thuốc mình nên không chịu ăn.

Ông chú dỗ cô, cười nói bụng cô đã kêu như vậy rồi mà không đói bụng sao.

Là rất đói bụng nha.

Đôi mắt cô khóc sưng lên, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo bị cô xoa đến hồng hồng, ông chú dùng khăn giấy muốn giúp cô hỉ mũi.

Cô không chịu để ông chạm vào, tự mình làm.

Tiểu Tuyết tràn ngập đề phòng mà nhìn chằm chằm ông: “Ông ăn trước!”

Ông chú hơi sửng sốt, tựa hồ có chút cứng đờ.

Quả nhiên là bỏ thuốc!

Cô hung tợn mà nhìn ông, giống con mèo nhỏ xù lông đề phòng.

Ông lão lộ ra vẻ tươi cười, nói “Ta ăn trước”.

Ông dùng chiếc đũa ngà voi đem mỗi món đều ăn qua một lần, thử độc cho cô.

Ông ăn cái gì cũng thật tao nhã, ăn xong môi cũng chưa đυ.ng vào đũa, chiếc đũa rất sạch sẽ nhưng ông do dự một lát vẫn dùng khăn tay lau qua vài lần, lại đưa cho cô.

Tiểu Tuyết ngại dơ, không chịu nhận.

Sau đó là người cô nhi viện tìm đũa dùng một lần cho cô.

Bữa cơm kia, kỳ thật ăn rất ngon.

Là bữa ăn ngon nhất mà cô từng ăn trong mười ba năm qua.

Mỗi món đều rất thích.

Cô còn nhớ rõ đĩa sườn heo chua ngọt có rắc mè lên trên rất thơm.

Cô ăn rất nhiều, ăn đến no căng.

Lúc ấy đã khuya, bên ngoài trời đã tối rồi.

Tiểu Tuyết nói mình muốn đi ngủ.

Ông chú kia muốn đem cô mang đi.

Cô cũng sẽ không vì một bữa cơm liền đi theo người ta.

Cô nắm lấy con dao trên bàn đối với ông: “Tôi sẽ không đi theo ông!”

Ánh mắt ông lão dừng trên con dao, tựa hồ khe khẽ thở dài.

“Tiểu Tuyết, ta sẽ không hại con.”

Tay ông chậm rãi cầm lưỡi dao, dao ăn không tính là sắc bén, ông nhẹ nhàng rút dao từ trong tay cô ra: “Con đừng làm mình bị thương.”

Cô nhìn ông, cảm thấy ông giống như cũng không đáng sợ đến vậy.

Tiểu Tuyết đứng lên, quật cường mà nói cô muốn đi ngủ.

Sau đó ngáp một cái, ông chú liền thả cô trở về.

Giường ở cô nhi viện là giường chung, tắt đèn, tiểu cô nương bên cạnh hỏi cô, hôm nay có bị khi dễ hay không.

Cô sờ sờ cái bụng đã được ăn no, từ trong túi móc ra một cái giấy ăn bọc lấy món điểm tâm, cô vừa trộm được.

“Ăn rất ngon! Dâu tây đại phúc.”

Bé gái ở trong chăn woa một cái, cùng chia sẻ lẫn nhau bí mật.

“Bọn họ không khi dễ cậu à.”

“Không có.” Tiểu Tuyết nhớ tới ông chú kia bị cô làm bị thương ở mặt, “Ông ta không dám! Tớ đem mặt ông chú kia phá cho nát luôn!”

“Lợi hại như vậy!”

“Kia đương nhiên, tớ là ai chứ!”

Tay phải của cô mới bị băng lại, cơm nước xong, ông lão kia gọi bác sĩ tới xem xét vết thương cho cô, xử lý một lần nữa.

Trong bóng đêm, các cô ôm lấy lẫn nhau, lâm vào ngủ say.