Chương 4.2: Đêm tân hôn 2 ( H nhẹ)

Cứ nghĩ có thể yên tâm lâu dài, thời gian dì cả tháng sau đến cô cũng xuất hiện tình trạng như vậy, thời gian lâu dần cô cũng thành thói quen. Về sau có đôi khi cô tỉnh ngủ sẽ phát hiện bên dưới có dấu vết khô, nhưng bây giờ không phải cô ở một mình nữa, nếu như bị người khác phát hiện, cô làm sao có thể giải thích? Nói là tài năng trời cho, sinh ra đã dâʍ đãиɠ sao? Tô Mễ lấy tay ôm mặt, thở dài.

Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước. Cô không còn rối loạn, sau khi rửa mặt xong liền trở về phòng ngủ, ra cửa mới nhớ mình đang mặc váy ngủ, hơn nữa còn không mặc nội y. Cô không muốn nghĩ đến việc ra khỏi phòng nữa, nhìn xung quanh phòng ngủ. Ở giữa giường rất lớn, ít nhất bốn năm người như cô còn nằm thừa. Cửa sổ sát đất kính trong suốt từ trần nhà đến sàn có hai chiếc ghế sofa đơn và một chiếc bàn cà phê phù hợp, tầm mắt di chuyển, một cánh cửa xuất hiện dưới mi mắt, cô nhớ rõ hôm qua anh giới thiệu đây là phòng để quần áo, nhớ đến việc giúp cô chuẩn bị quần áo và dép lê để đi tắm rửa, trực giác nói cho cô biết nơi đó cũng có quần áo của mình.

Mở cửa đi vào, cô phát hiện phòng quần áo này thông với phòng ngủ, căn phòng rất lớn, đập vào mắt là tủ quần áo nam được sắp xếp gọn gàng, là quần áo của Thư Tinh Lãng. Phía. Bên trái cô nhìn thấy tủ quần áo phụ nữ. Tầng trên là những bộ quần áo mới mà cô có thể mặc được, bao gồm cả quần áo bốn mùa, kiểu dáng và màu sắc là những mẫu cô thường xuyên mặc. Có một số phụ kiện trong ngăn kéo ở giữa, cô thích phong cách giản dị mà thanh lịch, nghĩ đến việc anh chuẩn bị những thứ này co mình, tim cô không khỏi đập nhanh hơn. Lắc đầu để ổn định lại tâm trạng, cô nhanh chóng chọn một bộ quần áo rồi rời khỏi phòng ngủ.

Thời gian vẫn chưa đến giờ cơm, cô đoán Thư Tinh Lãng có khả năng ở thư phòng làm việc, vì thế cô đi đến trước cửa thư phòng, duỗi tay nhẹ gõ cửa, bên trong lập tức truyền đến âm thanh cho phép của Thư Tinh Lãng, cô đẩy cửa đi vào, thấy Thư Tinh lãng đang ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, nghe thấy cô vào phòng liền hỏi: “Em ngồi xuống chờ một chút, anh lập tức xong ngay.”

Không đợi cô trả lời đã nhìn lại máy tính.

Cô đi đến trước sofa ngồi xuống, nhàm chán nhìn xung quanh một vòng sau đó nhìn về phía Thư Tinh Lãng. Chỉ thấy ánh mắt anh sắc bén, nhẹ cau mày, ngón tay thường ấn xuống bàn phím, cô cảm thấy khi anh ít nói cười khiến cô có chút sợ hãi, thực xa lạ, cùng anh ngày hôm qua hoàn toàn khác biệt.

Lúc này Thư Tinh Lãng đứng dậy đi đến chỗ cô, cô còn đang suy nghĩ lung tung, nhưng đôi mắt lại di chuyển theo hành động của anh, anh khôi phục lại dáng vẻ cô quen biết, khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt tươi cười nhìn cô, chờ sau khi anh ngồi xuống bên cạnh Tô Mễ rốt cuộc cô cũng hoàn hồn, sau đó hậu tri hậu giác đỏ mặt.