Chương 5.1: Nếm thử

Thư Tinh Lãng thấy Tô Mễ không thay đổi sắc mặt liền biết chuyện tối hôm qua anh làm cô không nhận ra, lập tức thêm yên tâm, đồng thời dưới đáy lòng tính toán về sau cô ngủ say phải để mình thêm nhiều phúc lợi. Đồng thời anh cầm tay Tô Mễ, nhẹ giọng nói: “Chúng ta nói chuyện vui vẻ nhé.”

Trong lòng Tô Mễ thấp thỏm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, cũng không chú ý đến tay mình bị người nào đó nắm lấy trong lòng bàn tay thưởng thức.

Thư Tinh Lãng thấy cô có chút khẩn trương liền quyết mình mình mở miệng trước.

“Lúc trước em cũng chưa nghe nói về anh sao?’

Nghe nói Tô Mễ ngẩng đầu nhìn anh gật đầu, lúc trước cô có nghi vấn.

Thư Tinh Lãng tiếp tục với vẻ mặt không thay đổi, “Mẹ anh là vợ trước, cũng là hôn nhân thương mại, cha anh không thích mẹ anh, cũng không thích anh, thời điểm mẹ sinh anh bị xuất huyết nhiều, người tuy rằng cứu về được nhưng thân thể luôn không tốt, lúc anh năm tuổi liền qua đời.”

Tay Tô Mễ nắm chặt lại, Thư Tinh Lãng vỗ tay cô trấn an nói: “Anh không có việc gì. Sau đó cha anh liền cưới người vợ kế hiện tại, cũng mang về một đứa trẻ nhỏ hơn anh một tuổi, bọn họ đều không thích anh, anh cũng không thích bọn họ. Lớp 11 năm đó anh cùng người em trai kia bởi vì đánh nhau, trên đầu để lại sẹo, bọn họ liền để anh xuất ngoại tự sinh tự diệt.”

Anh ở nước ngoài làm công và học tập, sau đó cùng bạn bè thành lập công ty, xem như có chút thành tựu. Trước đó không lâu bọn họ nói với anh muốn anh trở về vào công ty làm việc, muốn anh cùng em liên hôn. Sau khi biết là em, anh rất vui mừng, đây là điều duy nhất anh cảm ơn bọn họ.”

Nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Thư Tinh lãng, Tô Mễ xác định anh nói không nhầm lẫn, đồng thời càng thêm nghi hoặc.

“Vì sao?”

Thư Tinh Lãng nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng nói: “Chúng ta khi còn nhỏ đã gặp nhau, anh nhớ rõ em!”

Tô Mễ không hình dung được ánh mắt của anh là gì, chỉ cảm thấy trên mặt càng ngày càng nóng, đôi mắt cũng không dám nhìn anh.

Thư Tinh Lãng không nói chuyện nữa, chỉ nắm tay Tô Mễ nhìn ngắm rồi xoa bóp, thỉnh thoảng ngoắc tay cô. Tô Mễ muốn rút tay ra, nhưng anh nắm rất chặt, không thể động đậy. Cô đành phải mượn việc nói chuyện để dời lực chú ý.

“Em không có gì để nói, sau khi tốt nghiệp đại học, em thuê nhà và viết tiểu thuyết trên mạng.” Cô không muốn chuyện về gia đình mình, vì vốn dĩ không biết nên nói cái gì.

Thư Tinh Lãng địa khái cũng biết, anh ở nước ngoài vẫn nhờ người chú ý tin tức về cô, anh rất đau lòng, nhưng khi đó anh không thể giúp được gì, hơn nữa bọn họ cũng không có quan hệ, mà hiện tại bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp. Vì thế Thư Tinh Lãng duỗi tay đem Tô Mễ ôm vào trong lòng ngực, đầu tựa lêи đỉиɦ đầu Tô Mễ, giọng nói nhẹ nhàng: “Từ nay về sau anh gọi em là Tiểu Mễ được không? Chúng ta sẽ cùng nhau sinh hoạt, anh sẽ đối xử tốt với em! Được không?”