Chương 3-3

Buổi tối ăn kẹo làm gì! Hoắc Văn Đình liếc mắt nhìn vẻ mặt chờ mong của Thương Thừa Tuấn, thật sự không nhẫn tâm được.“Chỉ có thể lấy ăn một viên!” Lấy lại cái hũ.

“Vâng!”

Hoắc Văn đình để tờ giấy sang một bên, lấy cái hũ, lại phát hiện anh dùng sức như thế nào cũng không mở được nắp hũ, cầm lấy khăn mặt lau tay, phát hiện vẫn là không được.“Kỳ quái, sao không mở được?” Nhìn xem cái hũ.

“Lão công!” Thương Thừa Tuấn quyệt miệng ngồi xuống,“Em đi tìm nam nhân khác!” Lấy điện thoại để ở đầu giường.

“Câm miệng!” Đoạt lấy điện thoại trên tay Thương Thừa Tuấn, vứt trên mặt đất.“Anh có thể mở ra!” Cũng dám trước mặt mình, nói đi tìm nam nhân khác.

Thử nửa ngày cũng không mở được.

Ngay tại buồn bực hết sức, Thương Thừa Tuấn hỏi:“Lão công, anh biết ý nghĩ của cái này là gì không?” Quỳ gối trên giường.

“Cái gì?” Hoắc Văn Đình nhíu mày.

“Này chứng minh đổ keo vào vặn mãi không ra!” Nhếch miệng ngây ngô cười.

“Thương Thừa Tuấn!” Hoắc Văn Đình nổi giận gầm lên một tiếng, ném một cái gối đầu qua.“Em là đồ hỗn đản nhàm chán!” Cầm lấy máy tính trên giường chuẩn bị rời đi.

“Lão công!” Thương Thừa Tuấn ôm lấy má bị ném phải, đi qua, đáng thương hề hề nhìn Hoắc Văn Đình.

“Nói!” Đen mặt không hờn giận nói.

“Lão công, anh nói tên của em không dễ nghe sao.” Cúi đầu.

“Nói trọng điểm!”

Thương Thừa Tuấn ngẩng đầu, đối vẻ mặt không kiên nhẫn Hoắc Văn Đình nói:“Hôm nay ban ngày a, Sâm ca ở đối diện hỏi em tên gì, em nói em tên là Thương Thừa Tuấn a! Mà khi anh ấy nghe xong, ngã trên mặt đất, sau đó vẻ mặt thương tâm, cuối cùng nghiêng ngả lảo đảo đi trở về, vốn là anh ấy nói đến chơi với em, nhưng lại đem em ném một mình……”

“Sao giờ em mới nói!” Hoắc Văn Đình vẻ mặt khẩn trương nhìn mê mang Thương Thừa Tuấn.“Em ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh ra ngoài một chút!” Cầm lấy di động, chạy xuống lâu.

“Uy, Lí Tu!” Hoắc Văn Đình hướng di động hô to.

“Đại ca, chuyện gì gấp vậy, anh có biết hay không tôi……” Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh oán thầm của Lí Tu

“Thân phận của tiểu Tuấn bị người ở đối diện phát hiện!”

“Cái gì! Anh ở đâu?” Lí Tu khẩn trương nói.

“Tôi đang xuống lầu, cậu cũng nhanh đi ra đi!”

“Được, gặp ở cửa!” Lí tu cúp điện thoại, mặc áo khoác, chạy xuống.

“Khi nào thì bọn họ biết?” Lí Tu chạy đến cửa nhà Hoàng Thư Hàm nhìn thấy Hoắc Văn Đình, vội vàng hỏi.

“Hôm nay buổi sáng!” Hoắc Văn Đình nhấn chuông cửa.

“…… Ai a……” Chỗ trò chuyện ở chuông cửa truyền đến âm thanh

“Hoắc Văn Đình!”

“Ha ha ~~ tôi chờ ngài thật lâu !” Hoàng Tư Hàm cười ở bên trong mở cửa.

Hoắc Văn Đình cùng Lí Tu đi vào nhà, chỉ thấy Hoàng Tư Hàm thoải mái ngồi trên sô pha ôm Chu Mạn Sâm nhìn bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu.

“Nói đi, các ngươi có yêu cầu gì!” Hoắc Văn Đình lạnh lùng mở miệng nói.

‘Ba ba’ Hoàng Tư Hàm vỗ vỗ tay, cười nói:“Hoắc tổng tài thật thẳng thắn, nhưng chúng ta không có yêu cầu gì thì làm sao đây?” Gác một chân lên.“Tôi chỉ không ngờ các vị có thể lừa gạt công chúng như vậy, ngài nói, nếu tôi đem chuyện này làm sáng tỏ thì sẽ như thế nào? Mọi người muốn nhìn thấy chân tướng sự thật, làm người trong giới truyền thông tôi có nghĩa vụ cung cấp sự thật cho mọi người biết.”