Chương 3-2

“Nhà đối diện.” Buồn thanh nói.

Có ý gì? Hoàng Tư Hàm nhìn Chu Mạn Sâm.

“Chính là mắt kính đệ đệ có điểm bạch cùng đáng yêu ấy.”

“Cái gì!” Hoàng Tư Hàm kinh hô.“Cậu ta sao có thể là Thương Thừa Tuấn.” Nhớ lại trạch nam không có phẩm vị, Hoàng Tư Hàm ác hàn.“Không có khả năng!” Đứng lên,“Em xác định, không lầm chứ!” Chân tướng này cũng quá tàn nhẫn đi

Chu Mạn Sâm nhìn vẻ mặt Hoàng Tư Hàm kinh ngạc, khẳng định nói:“Trăm ngàn đừng hoài nghi, là cậu ấy!” Đây là cuộc sống tàn nhẫn, chân tướng tàn khốc!

……

Thương Thừa Tuấn tắm rửa xong, đem con vịt mủ mà mình thích nhất đặt lên cửa sổ. Ngửi ngửi mấy cái, sau đó quấn khăn tắm ngang eo rồi đi ra.

“Lão công ~~” Thương Thừa Tuấn ghé vào cạnh cửa, nâng chân dài lên, ỷ ở khung cửa, khêu gợi kêu lên.

Hoắc Văn Đình đang ở trên giường xem văn kiện, phiêu liếc mắt nhìn người ngu ngốc đang đùa giỡn, cúi đầu xem tiếp văn kiện.“Tiểu Tuấn, nhanh lau khô đầu, mặc dục bào vào. Nếu bị cảm mạo đi chích, em cũng đừng kêu gào như gϊếŧ lừa.” Lần trước may mắn là kêu bác sĩ gia đình, nếu không mất mặt chết.

Vừa mới nghe đi chích uống thuốc, Thương Thừa Tuấn sợ tới mức vội vàng mặc quần áo, chui vào ổ chăn. Mắt mở thật to nhìn chằm chằm Hoắc Văn Đình còn đang làm việc, tâm bắt đầu ngừa. Vì thế bắt đầu ở trên giường post các kiểu tư thế khêu gợi, với ý đồ câu dẫn Hoắc Văn Đình. Cuối cùng người ta cũng không chú ý, rốt cục nhịn không được nhào tới.

“Ngoan, anh hiện tại bận nhiều việc, nhanh ngủ nào!” Hoắc Văn Đình kéo Thương Thừa Tuấn trên người xuống, ấn lại vào ổ chăn. Đừng nói anh không có thời gian tưởng việc này, cho dù thật sự có thời gian, nhưng nhìn thấy em ấy mặc áo ngủ hình con gà con ngây thơ kia thì du͙© vọиɠ cũng tiêu tan.

Thương Thừa Tuấn nhìn Hoắc Văn Đình không quan tâm mình, thương tâm muốn chết , lui tới một bên, dùng chăm chùm lại.

Không nghĩ tới nhanh như vậy Đình đã chén ghét mình , trước kia không cần cậu chủ động anh đã nhào lại áp cậu. Mà hiện tại, cậu đều cởi sạch dâng lên , anh cũng không thèm liếc mắt một cái. Cậu quả nhiên không có mị lực , vậy cậu có hay không bị Đình vứt bỏ. Càng nghĩ càng thương tâm, Thương Thừa Tuấn vụиɠ ŧяộʍ ở trong ổ chăn lau nước mắt.

Hoắc Văn Đình đang xem văn kiện cảm thấy người bên cạnh không có làm phiền anh nữa, có chút hồ nghi, ngừng tay. Quay đầu, phát hiện người trong chăn run run , còn có âm thanh nức nở, kéo chăn ra, quả nhiên thấy em ấy đang khóc.“Tiểu Tuấn, em làm sao vậy, sao lại khóc?” Hoắc Văn Đình vội vàng đem người lật lại.

“Đình!” Thương Thừa Tuấn hấp hấp mũi, ôm thắt lưng Hoắc Văn Đình.“Đình! Đình! Đình!……” Kêu không ngừng.

“Anh ở! Anh ở chỗ này!” Hoắc Văn Đình ôm lấy Thương Thừa Tuấn.

“Anh không cần vứt bỏ em!” Thương Thừa Tuấn cọ cọ nước mắt cùng nước mũi.“Em biết em không tốt, lại đần, cái gì cũng không biết làm! Nhưng em thật sự rất yêu anh, Anh không cần vứt bỏ em! Ô ô ô ~~.”

Người này lại nghĩ cái gì đây! Nói với em ấy bao nhiêu lần rồi, ít xem phim truyền hình lừa gạt người đi, chính là không nghe. Kết quả xem xong đều nghĩ bậy bạ, luôn sợ mình trở thành nữ nhân vật chính số khổ kia.“Không có, anh làm sao mà không cần tiểu Tuấn chứ! Anh yêu nhất chính là tiểu Tuấn .” Cúi đầu hôn nhẹ.“Ngoan ngoãn ngủ, anh thật sự bận nhiều việc, có một dự án lớn đang cần anh hạ quyết sách đây! Chờ anh làm xong rồi, anh mang tiểu Tuấn đi công viên trò chơi chơi được không?”

“Thật sự?” Thương Thừa Tuấn trừng lớn mắt.

“Ừa!” Hoắc Văn Đình gật đầu, đi đến phòng tắm lấy khăn mặt, giúp Thương Thừa Tuấn lau mặt.“Cho nên tiểu Tuấn cần ngoan ngoãn đi ngủ!”

“Được!” Thương Thừa Tuấn ngoan ngoãn nằm xuống.

Hoắc Văn Đình vừa lòng cười cười, tiếp tục chuyên tâm nhìn văn kiện. Cho đến một tiếng sau, Thương Thừa Tuấn lại bảo:“Lão công, em muốn ăn kẹo!” Đem hũ kẹo kéo qua.