Chương 4(3)

Hoắc Văn Đình đang thái rau ngừng tay, nhìn khuôn mặt Thương Thừa Tuấn làm cho vô số nam nữ điên cuồng. Thương Thừa Tuấn nhà anh có bề ngoài tuyệt luân, gợi cảm, thành thục, có suy nghĩ khác với người thường, tư duy của cậu, tâm của cậu, vĩnh viễn đều thiện lương nhất, đơn thuần nhất, trực tiếp nhất, tuy rằng anh thường thường bị hành động của cậu làm cho nhiều phen chảy mồ hôi lạnh hoặc là dở khóc dở cười, lại như trước cảm cậu là lựa chọn tốt nhất.

Hoắc Văn Đình nhếch khóe miệng, mâu quang chợt lóe, nói:“Đúng vậy, cùng sống với nữ nhân như này sẽ thực sự hạnh phúc, đáng tiếc người hoàn mỹ như vậy tìm không thấy a!”

“Nói như vậy, anh quả nhiên yêu thích nữ nhân.” Thương Thừa Tuấn quyệt miệng, nghiêng đầu chuyển tới một bên.

“Này a…… Tiểu Tuấn, trong tủ lạnh không có bia, em vào nhà kho lấy một tá ra đi?”

Một tá: thường là mười hai, ở một số tỉnh miền nam thường là như thế, còn ở TQ mình không rõ có như vậy không.

Thương Thừa Tuấn sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu.“Hảo, em đi lấy nó!” Thương Thừa Tuấn nhanh chóng từ trên sô pha nhảy xuống, chạy đi.

Khóe miệng Hoắc Văn Đình nhếch thêm một chút, đem đồ ăn thái xong bỏ vào nồi, Thương Thừa Tuấn nhà anh, là loại tế bào đơn chỉ có thể suy nghĩ một vấn đề. Không cho cậu lại suy nghĩ miên man, biện pháp tốt nhất là nói sang vấn đề khác.

—–_—-_—-

Lại một ngày mới.

Hoắc Văn Đình đem bữa sáng làm tốt, để trên bàn, sau đó đẩy cửa phòng đi gọi Thương Thừa Tuấn rời giường.

“Tiểu Tuấn, tiểu Tuấn!” Hoắc Văn Đình đẩy đẩy Thương Thừa Tuấn ngủ chảy nước miếng.“Ngoan, đứng lên ăn điểm tâm, ăn xong ngủ tiếp!” Hoắc Văn Đình đem Thương Thừa Tuấn vực dậy.

“Đình ~~ sớm ~~” Thương Thừa Tuấn nhu dụi mắt, ngáp một cái.

“Sớm!” Hoắc Văn Đình đem người kéo xuống giường, đẩy vào phòng tắm.“Điểm tâm anh đã làm xong, rửa mặt xong, nhanh chóng đi ăn cơm!” Đem cửa đóng lại, đi thu thập phòng.

“Được!” Thương Thừa Tuấn lại ngáp một cá, đem kem đánh răng quết lên bản chải, nhắm mắt lại bắt đầu đánh răng.

Thu thập xong phòng, Hoắc Văn Đình nhìn đồng hồ báo thức, phát hiện người nay vệ sinh cá nhân đã muốn mười lăm phút. Làm cái gì, sẽ không ngã xuống bồn cầu chứ .“Tiểu Tuấn, anh vào nhé!” Hoắc Văn Đình đẩy cửa phòng tắm, chỉ thấy người nọ ngủ ngon lành trong bồn tắm, miệng ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt.

Được lắm Thương Thừa Tuấn! Hoắc Văn Đình nhìn Thương Thừa Tuấn ngậm bản chải, tức giận đến nghiến răng.“Thương Thừa Tuấn!” Hét lớn một tiếng, cầm lấy vòi phun nước, phun về phía người đang ngủ.“Em là cái tên không tự giác, đứng dậy cho anh!” Sắn tay áo đem người kéo dậy.“Thay đồ xong, ngoan ngoãn đi ăn cơm cho anh!”

“Vâng!” Thương Thừa Tuấn cúi đầu, ôm cằm bị chà xát hồng, con mắt hồng hồng đi đến phòng khách.

Bình phục lại, Hoắc Văn Đình cởϊ áσ bị nước làm ướt, mở tủ quần áo, thay quần áo sạch sẽ. Đi đến phòng khách, thấy Thương Thừa Tuấn đang ngoan ngoãn ăn cơm, vừa lòng gật gật đầu, cầm máy hút bụi đi phòng game.

Nhìn phòng game hỗn độn, Hoắc Văn Đình nhu nhu vựng huyễn thái dương, lo lắng hay không tìm người làm công. Đem vỏ chai nước suối bỏ vào sọt rác, xoay người kiểm tra bàn trò chơi, lại phát hiện một cái hầu bao màu đen bên dưới.“Khi nào thì Thừa Tuấn có cái hầu bao này?” Đem bàn trò chơi để sang một bên. Vì phòng ngừa Thương Thừa Tuấn, người không có quan niệm tiền bạc, vung tiền mua những thứ không cần thiết, hắn anh cùng Lí Tu sẽ không cho cậu nhiều tiền. Vô luận là chụp diễn hay ra đĩa nhạc, chụp quảng cáo kiếm được tiền, bọn họ đều giúp cậu gởi ngân hàng. Tính cả số tiền mà anh giúp cậu đầu tư cùng Hoắc thị chia hoa hồng, người này gởi ngân hàng cũng trên triệu. Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối sẽ không nói cho tên đơn thuần này biết, ai biết ngày nào đó cậu tâm huyết dâng trào đem cho ai khác.