Chương 4(4)

Anh không phải chính là ví dụ rõ ràng sao, có ai đem toàn bộ tài sản của mình cho người xa lạ chứ. Hoàn hảo anh còn có lương tâm, vẫn tìm ngốc tử này, sau đó chiếu cố cậu, bằng không cậu sao sinh tồn được ở thế giới này. Bất quá…… Hoắc Văn Đình nhìn hầu bao trong tay, trên người Thương Thừa Tuấn chỉ có thẻ tín dụng ngân hàng, không có cái này? Mở khóa ra, bên trong ít nhất cũng là một vạn.“Thương Thừa Tuấn!” Hoắc Văn Đình cầm hầu bao đi ra ngoài.

Thương Thừa Tuấn đang cùng ly sữa đấu tranh nghe thấy Hoắc văn Đình gọi mình, vội vàng chạy tới lấy lòng.“Đình, em ngoan ngoãn đem sữa làm người chán ghét xuống xong rồi!”

“Cái này ở đâu ?” Hoắc Văn Đình lắc lắc hầu bao trong tay.

Nhìn hầu bao trong tay Hoắc Văn Đình, Thương Thừa Tuấn há to miệng.“Cái kia…… Cái kia……” Hai tay vân vê vạt ó.“Là…… Là em trộm !” Nhìn về phía Hoắc Văn Đình.

Kính nhờ! Hoắc Văn Đình trợn trắng mắt, có ai ngu để cho em trộm. Nhìn đông hồ trên tay, Hoắc Văn Đình đem hầu bao bỏ vào thư phòng, đối Thương Thừa Tuấn nói:“Anh giờ đi làm, buổi tối đem chuyện này giải thích rõ ràng cho anh.” Mặc tây trang rời đi.

Vụиɠ ŧяộʍ ghé vào cửa sổ, thấy Hoắc Văn Đình đã đi, Thương Thừa Tuấn nhanh chóng cầm lấy di động.“Uy, lão Chu, không tốt ! Tiền riêng anh giúp tôi giấu bị Đình phát hiện !”

……

“Sao lại thế này! Như thế nào sẽ bị phát hiện!” Sau khi nhận được điện thoại, Chu Mạn Sâm liền chạy lại đây.

“Hiện tại làm sao bây giờ!” Thương Thừa Tuấn ai oán nhìn Chu Mạn Sâm.“Anh giúp tôi nghĩ biện pháp a!” Kéo quần áo của Chu Mạn Sâm.

“Tôi có thể có biện pháp gì! Cậu cũng không phải không biết lão công nhà cậu có bao nhiêu lợi hại, này không phải là tha tôi xuống nước sao.” Chu Mạn Sâm nhanh chóng xua tay. Nói giỡn a, nếu để họ Hoắc kia biết, còn không đem anh lột da.

Thấy Chu Mạn Sâm tỏ thái độ như thế, Thương Thừa Tuấn uể oải cúi đầu.“xem ra tôi chỉ có thể ăn ngay nói thật, nói cho Đình biết anh giúp tôi tồn tiền riêng, đề phòng ngừa sau này bị anh ấy vứt bỏ, phải lưu lạc đầu đường.”

“Không được!” Chu Mạn Sâm lập tức nhảy dựng lên.“Được rồi, cậu nói tiền kia là tôi sau lưng Hàm vụиɠ ŧяộʍ tồn, cho nên mới gửi chỗ cậu. Bất quá cậu phải đáp ứng ta một việc!”

“Anh nói!” Thương Thừa Tuấn sảng khoái.

“Hàm có một cái “Đồng hồ cổ” rất thích, tôi rất ghét nó kêu ầm, cho nên cậu giúp tôi trộm đi nó!”

Thương Thừa Tuấn ngửa đầu, cân nhắc một chút, nghĩ nghĩ là trộm ‘Đồng hồ cổ’ nghiêm trọng, hay là bị Hoắc Văn Đình giáo huấn nghiêm trọng, cuối cùng quyết tâm hạ quyết định.“Được! Tôi giúp anh!”

……

“Uy! Lại đây một chút!” Hoàng Tư Hàm tránh ở một bên hướng Hoắc Văn Đình vẫy tay.

“Để làm gì?” Hoắc Văn Đình nghi hoặc tiêu sái đi qua. Người này ban ngày ban mặt hẹn anh ra đây, còn thần thần bí bí .

“Đi theo tôi!” Hoàng Tư Hàm lôi kéo Hoắc Văn Đình về nhà mình, mở cửa thư phòng, cẩn thận đóng lại.“Tôi hỏi anh, Thương Thừa Tuấn nhà anh có phải gần đây áp lực quá lớn không? Hay là hai mặt cuộc sống làm cho cậu ta chịu không nổi?”

“Có ý tứ gì?”

Chẳng lẽ người này không biết?“Tôi cho anh xem cái này.” Hoàng Tư Hàm nhấn remote, Tivi trong thư phòng phát ra hình ảnh. Chỉ thấy Thương Thừa Tuấn lén lút tiêu sái tiến vào thư phòng, cùng Chu Mạn Sâm trộm đồng hồ trên tường xuống.

“Chuyện này xảy ra khi nào?” Hoắc Văn Đình nhìn chằm chằm màn hình lớn hỏi.

“Thời gia trong camera là ngày hôm qua.” Hoàng Tư Hàm tắt Tivi đi.“Anh nói hai người bọn họ có phải ở nhà đến nhàn, hoặc là áp lực thật sự quá lớn, cho nên mới ăn cắp. Hơn nữa tôi phát hiện Mạn Sâm mấy ngày nay rất thần thần bí bí, trong nhà cũng mất nhiều thứ. Hoàn hảo bọn họ trộm đồ trong nhà, nếu ra bên ngoài trộm……”