Chương 4(5)

Hoàng Tư Hàm vừa nói vậy, Hoắc Văn Đình cũng nhận thấy trong nhà gần đây mất nhiều thứ, còn có nhiều thứ đồ vô dụng.“Anh nói có đạo lý!” Hoắc Văn Đinh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lí Tu.“Lí Tu!”

“Lão đại, có chuyện gì, tôi đang phỏng vấn người mới!” Âm thanh của Lí Tu ở bên kia truyền đến.

“Nhanh tìm một bác sĩ tâm lý tin cậy lại đây, chúng tôi hoài nghi Thừa Tuấn có chứng nghiện ăn cắp!”

“Được, tôi biết! Tôi lập tức đi tìm! Buổi tối tôi dẫn người tới!”

“Hảo!” Hoắc Văn Đình tắt di động, bắt đầu cùng Hoàng Tư Hàm thảo luận. Hai người cũng chưa phát hiện bên ngoài có than ảnh vụиɠ ŧяộʍ chuồn đi.

“Anh nói là thật sự!” Thương Thừa Tuấn kích động đứng lên.“Đình thế nhưng không tin tôi, hoài nghi tôi, còn muốn đi tìm bác sĩ tâm lý! Thật sự là hơi quá đáng! Cư nhiên đem tôi trở thành tiểu thâu!”

Tiểu thâu: tên ăn trộm, ăn cắp

“Đúng vậy! Bọn họ thế nhưng hoài nghi chúng ta có bệnh tâm thần, thật sự không thể tha thứ, còn gọi cho Lí Tu kia đi tìm bác sĩ loạn thất bát tao.” Chu Mạn Sâm híp mắt, đối với Thương Thừa Tuấn nói:“Tốt, bọn họ hoài nghi chúng ta, chúng ta liền diễn cho bọn họ xem a! Dọa dọa bọn họ!”

“Dọa như thế nào?” Thương Thừa Tuấn hiếu kỳ nói.

“Trước như vậy…… Sau đó ….. Cuối cùng……” Chu Mạn Sâm thì thầm với Thương Thừa Tuấn.

“Như vậy được không!”

“Yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề!” Chu Mạn Sâm vỗ vỗ ngực.“Bất quá lão Thương, trận này diễn có thành công hay không, mấu chốt ở chỗ cậu đó! Cậu là ảnh đế đó! Xuất Xuất ra bản lĩnh thật sự của cậu đi!”

“Được!” Hơi quá đáng, Đình cư nhiên không tin cậu.

……

“Bác sĩ, lát nữa trăm nghìn lần ông đừng nói ra thân phận của mình, ông nói là bạn bè tốt của chúng tôi là được!” Lí Tu dặn dò chuyên gia y học được mời đến.

“Tôi biết!” Bác sĩ tâm lý gật đầu.

“Tốt lắm, chúng ta vào đi thôi!” Lí Tu nhìn về phía Hoắc Văn Đình.

Hoắc Văn Đình gật gật đầu, mở cửa vào nhà.“Tiểu Tuấn? Tiểu Tuấn, anh đã trở về?” Kêu vài tiếng lại không thấy ai trả lời, liền đi từng phòng tìm một lần, lại phát hiện không có ai.“Kỳ quái, như thế nào không có ở nhà?”

Hoàng Từ Hàm chạy từ nhà đến, chạy vào nhà hô to:“Mạn Sâm nhà tôi có ở bên này hay không?” Kỳ quái, sao không có người ở nhà, cũng không lưu tờ giấy nói đi đâu, di động lại điện không được.

“Hắn cũng không ở?” Hoắc Văn Đình nhíu mày.“Tiểu Tuấn cũng không ở!” Lấy điện thoại bấm số, trả lời anh là giọng nói của hộp thư.“Xem ra bọn họ ở cùng một chỗ. Chúng ta trước cứ đợi đi!“

“Được được!” Bác sĩ tâm lý liều mạng gật đầu. Trời ạ, đây là khu dân cư siêu cao cấp, ông phấn đấu cả đời, cũng mua không được một bình. Kẻ có tiền đúng là có nhiều sự tình, đúng là bệnh nhà giàu.

Một bình: 36 thước vuông bê mặt theo phép do của Nhật Bản

Lí Tu rót chén nước đưa cho bác sĩ tâm lý, hỏi:“Bác sĩ, xin hỏi ‘Nghiện ăn cắp’ rốt cuộc là loại bệnh gì, có nghiêm trọng không?” Thương Thừa Tuấn nhà hắn lòng dạ rộng như vũ trụ, nào có áp lực chứ, còn bị loại bệnh này?

Vừa nghe hỏi tới nghề của mình, bác sĩ tâm lý liền thao thao bất tuyệt, nói:“Chứng ăn cắp thuộc loại phạm trù ý chí khống chế thần kinh. Biểu hiện này lặp đi lặp lại , không thể khống chế hành vi, mặc dù đã bị phạt nhưng rất khó sửa chữa. Ăn cắp loại này không phải vì mục đích kinh tế, cũng không xác minh mục đích cụ thể, thuần túy xuất phát từ nội tâm không thể kháng cự, hành vi này không cùng dạng với hành vi ăn cắp. Người như thế này bề ngoài có nề nếp tốt, cũng không có thần tình dị thường nào khác, cũng không phải trí năng thiếu hụt, không phải bệnh tâm thần phân liệt, não có bệnh hoặc trí lực phát dục chậm chạp tạo thành hành vi ăn cắp khác nhau. Nghiện ăn cắp làm cho thần tình cảm thấy thoải mái cùng có kɧoáı ©ảʍ sau mỗi lần thực hiện hành vi. Có thể trộm đem về cất, hoặc tùy tiện bỏ đi, hoặc vụиɠ ŧяộʍ đem trả lại cho chủ cũ.”