Chương 4(7)

“Mạn Sâm!” Hoàng Tư Hàm phức tạp kêu lên. Sớm biết mọi chuyện như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để Mạn Sâm mỗi ngày ở nhà một mình.

“Câm miệng, đừng gọi tôi!”

“Nói nhiều với bọn họ làm gì!” Thương Thừa Tuấn đi đến một bên, một cước đem sô pha đá đổ.“Thì ra mấy người đã phát hiện !” Nhìn trang sức trên bàn.“Vậy càng không thể lưu mấy người!” Cầm dao găm chém sô pha sau bàn trà, lấy ra một khẩu súng.“Tôi nói cho anh Hoắc Văn Đình, không có anh tôi vẫn như trước khoái nhạc!” chống nạnh cươi to.

“Em……” Hoắc Văn Đình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đừng xúc động!” bác sĩ tâm lý ngăn Hoắc Văn Đình lại.“Hiện tại bọn họ đã không còn đơn giản chỉ là “nghiện ăn cắp”, tôi thấy bọn họ đã nhân cách phân liệt cùng chứng bạo lực nghiên trọng ! Theo ý bọn họ, trăm ngàn đừng chọc giận bọn họ.”

Hoắc Văn Đình áp chế lửa giận, cười nói:“Được, được! Em đừng kích động! Em nói cho anh biết, các em muốn gì!”

“Hừ!” Thương Thừa Tuấn cười lạnh “Cướp ngân hàng!”Nắm áo Chu Mạn Sâm, hét lớn:“Nhưng có người quên mang bản đồ!”

“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!” Chu Mạn Sâm kêu lên.“Không phải do tôi kích động sao! Cho nên đã quên!”

“Chờ một chút!” Lí Tu hai tay giơ cao.“Cậu…… Các cậu….. không mang theo bản đồ sao đi cướp ngân hàng?” Cẩn thận hỏi.

“Ha ha!” Chu Mạn Sâm cười rộ lên.“Cho nên chúng tôi canh trên đường, cướp vài kẻ có tiền. Nơi này thật sự không hổ là khu dân cư cao cấp, mọi người đều có tiền!” Nhưng ai biết, đi vài bước, thế nhưng một chuỗi châu báu từ trên người rơi xuống.

Thương Thừa Tuấn nhìn chuỗi châu báu, híp mắt lạnh lùng nói:“Chu Mạn Sâm, anh dám tàng của riêng!” Một quyền đánh đi qua, đem Chu Mạn Sâm đánh ngã trên sô pha.

“Mạn Sâm ~” Hoàng Tư Hàm kinh hô một tiếng, muốn phác qua, lại bị Thương Thừa Tuấn chĩa súng bức lui về.

Thương Thừa Tuấn cười lạnh nhìn mấy người,“Các người nói nhiều lắm!” Giơ khẩu súng lên, hướng về phía bốn người.

“Vị tiên sinh này, cậu bình tĩnh một chút!” Bác sĩ tâm lý chậm rãi đi qua.

Thương Thừa Tuấn đề phòng nhìn chằm chằm người tới gần mình.“Trở về!”

“Nhìn vào mắt tôi, thả lỏng, cứ như vậy nhìn vào mắt tôi!” Bác sĩ tâm lý thừa dịp Thương Thừa Tuấn thất thần, đoạt lấy khẩu súng, đưa cho Lí Tu.“Thả lỏng, thả lỏng, lùi lại!” Thấy Thương Thừa Tuấn lùi lại ngồi lên sô pha,“Thả lỏng !” Nhanh chóng nâng dậy!“Trở lại quá khứ, trở lại quá khứ, từ từ nhớ lại!” Hoắc Văn Đình nhanh chóng tiến lại. Mà Lí Tu nhìn cây súng trong tay.

“Ta đường đường là Vương gia, làm chuyện gì cũng cần hỏi các ngươi sao!” Thương Thừa Tuấn nói. [ Em dùng cách xưng hô ở cổ trang, cho nên tớ dùng ta-ngươi]

“Trở về quá xa , quay lại, quay lại chút! Thời thơ ấu, thời thơ ấu!” Bác sĩ tâm lý dẫn đường.

Thương Thừa Tuấn co người, ôm đầu gối nói:“Mẹ! Mẹ! Con muốn ăn bánh ngọt mâm xôi, ta con muốn ăn bánh ngọt mâm xôi kia! Vì sao mẹ không cho con ăn!”

“Đây là lần đầu tiên cậu ăn cắp sao?” Bác sĩ tâm lý hỏi.

Thương Thừa Tuấn gật gật đầu,“Khi đó tôi còn trộm một ít thứ khác của người, tôi nghĩ vậy sẽ khiến họ chú ý, nhưng bọn họ cũng không để ý tôi……” Đau thương nói.

“Nhìn thấy không!” Bác sĩ tâm lý chỉ vào Thương Thừa Tuấn,“Cậu ta là một người rất tịch mịch, mới trộm này nọ để gây chú ý. Vậy cậu có ăn năn hay không?”

“Có!” Thương Thừa Tuấn đáng thương nói:“Tôi biết ăn trộm là không tốt!”

Nghe Thương Thừa Tuấn nói như vậy, mọi người mới buông tâm, hoàn hảo người này còn có lương tri. Ai ngờ Thương Thừa Tuấn tiếp theo lại nói nói:“Cướp mới mau! Trộm thật sự quá chậm !”