Chương 4(8)

“Vậy em làm gì?” Hoắc Văn Đình hỏi. Chẳng lẽ anh thật sự đã bỏ qua cảm thụ của Thừa Tuấn.

Thương Thừa Tuấn mê mang oai đầu nói:“Tôi cũng không có trộm cái gì? Chính là một ít trang sức cùng kim cương, còn có một bóp tiền. Đặc biệt hôm nay, nữ nhân kia không buông ví ra, tôi liên đâm một đao! Tôi dùng sức trạc, dùng sức trạc! Cảm giác ấy thật thích ngây người!” Thương Thừa Tuấn nắm dao, đâm lên bàn trà.

“Trời ạ! OMG! Cậu ta điên rồi! Nhanh đưa đến bệnh tâm thần viện đi!” Bác sĩ tâm lý sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt, hai chân phát run.

“Ha ha ha!” Chu Mạn Sâm cười đến lăn từ trên sô pha xuống đất,“Má ơi, lão Thương! Cậu không hổ là ảnh đế, diễn thật sự là quá tuyệt vời!”

“Ha ha a ~~” Thương Thừa Tuấn ngây ngô cười, hoàn toàn không có bộ dáng hung ác vưa rồi.

“Em vừa mới là diễn ?” Hoắc Văn Đình nhìn Thương Thừa Tuấn.

“Đúng vậy!” Thương Thừa Tuấn mân mê miệng.“Ai kêu anh không tin em, hoài nghi em nghiện ăn cắp! Cho nên lão Chu nói cho các anh cái giáo huấn, dọa các anh!” Càng nói càng vui vẻ, Thương Thừa Tuấn căn bản không có chú ý tới sắc mặt của Hoắc Văn Đình dần dần biến thành màu đen.

Hoắc Văn Đình nhắm mắt lại thở ra một hơi.“Hoàng Tư Hàm, anh nhanh chóng mang người của anh không sợ chết đi mau, bằng không tôi khó có thể khống chế mình không gϊếŧ cậu ta.” Lúc trước không nên cho cậu ta tiếp cận Thừa Tuấn, mới có vài ngày, Thừa Tuấn thế nhưng học được lừa anh.

“Tôi lập tức đi!” Nhấc Chu Mạn Sâm đang còn đắc chí, nhanh chóng rời khỏi nhà Hoắc Văn Đình.“Tên chết tiệt này, ngứa da có phải hay không?”

“Hàm!” Chu Mạn Sâm đáng thương nhìn Hoàng Tư Hàm.

“Câm miệng! Xem tôi thu thập em như thế nào!”

“Lão Chu anh phải đi về !” Thương Thừa Tuấn thấy Chu Mạn Sâm phải rời khỏi, chạy nhanh tới

“Em quay lại cho anh!” Hoắc Văn Đình nghiêm mặt kêu.

Thương Thừa Tuấn đứng ở tại chỗ ủy khuất nhìn Hoắc Văn Đình,“Tu!” Nhìn về phía Lí Tu.

“Đem bác sĩ vô dụng này ném ra ngoài!” Ngay cả diễn trò đều nhìn không ra.“Về sau tôi không nghĩ ở nhìn thấy ông ta!” Hoắc Văn Đình âm thanh lạnh lùng nói.

“Đã biết!” Lí Tu kéo bác sĩ tâm thần đi ra ngoài.“À, đúng rồi!” Dừng cước bộ lại, xoay người nói:“Tôi thiếu chút nữa quên, cậu ta ngày mai cần chụp quảng cáo. Từ phần eo lên trên không cần để lại vết thương, từ phần eo xuống tự tiện ngược!” Thương Thừa Tuấn chết tiệt, cư nhiên học gạt người , không cho cậu chút giáo huấn, cậu sẽ leo lên tận trời .

—-_—-_—-

Đem Thương Thừa Tuấn đang cúi đầu một cước đá tiến phòng ngủ, Hoắc Văn Đình ngồi ở bên giường nhìn Thương Thừa Tuấn một bộ đáng thương hề hề.“Lại đây!” Tên không lương tâm này, thế nhưng dùng diễn xuất đối với anh, hôm nay lừa anh, ngày mai sẽ làm ra cái gì chứ!

“Đình!” Thương Thừa Tuấn bởi vì ngữ khí của Hoắc Văn Đình sợ tới mức run lên.“Em…… em….. anh không cần giận được không!” Đáng thương cúi đầu.

“Thương Thừa Tuấn, đừng để anh nói lần thứ hai!” Hoắc Văn Đình sắn tay áo lên,“Nằm úp sấp xuống!”

Ngại uy nghiêm của Hoắc Văn Đình, Thương Thừa Tuấn chậm chạp đi qua.“Đình, Em thật sự biết sai rồi!” Hai mắt đỏ rực !