Chương 4(9)

“Thiếu cọ xát cho anh!” Hoắc Văn Đình kéo Thương Thừa Tuấn nằm lên đùi, dung sức tụt quần người đang giãy dụa, một cái tát hung hăng chụp lên.“Lá gan của em càng ngày càng lớn ! Cũng dám gạt anh!” Một chưởng lại một chưởng.“Gạt anh tốt kam81 phải không!” Càng đánh càng nặng tay.

“Ô ô ô ~~” Thương Thừa Tuấn khóc lớn, Đình thật sự giận rồi, anh chưa bao giờ dùng sức đánh cậu.“Em sai rồi, xin anh đừng đánh nữa! Ô ô ô ~~” Trước kia chỉ cần cậu khóc, Đình sẽ không đánh cậu nữa, nhưng bây gờ cổ họng cậu đều đau, Đình vẫn còn dung sức, nhất định là lúc này Đình không còn thương cậu, cho nên anh mới không tha thứ cho cậu. Nghĩ vậy, Thương Thừa Tuấn thấy tim cậu thật đau, so với trên mông còn đau hơn. Chậm rãi, Thương Thừa Tuấn không hề khóc, chỉ nức nở vài tiếng.

Nhìn người trên đùi mặt trắng bệch, cắn môi, Hoắc Văn Đình cũng bình tĩnh không ít.“Ngoan ngoãn chờ anh trở lại!” Đem người thả đến trên giường, Hoắc Văn Đình đi lấy thuốc tiêu thũng cho Thương Thừa Tuấn.

Hấp hấp cái mũi, Thương Thừa Tuấn mặc lại quần, nhìn Hoắc Văn Đình đi ra phòng ngủ. Khập khiễng đi đến phòng tắm, đem cửa khóa trái.“Nhất định là Đình dung tay đánh mệt, cho nên đi tìm bản tử !” Thương tâm nghĩ.“Ô ô ~~ Đình quả nhiên không cần em ! Anh ấy muốn đánh nhau chết em!”

Bản tử: roi gỗ

Hoắc Văn Đình lấy thuốc trở về không thấy Thương Thừa Tuấn ở trên gường, mà cửa phòng tắm khóa lại.“Thương Thừa Tuấn, em đi ra cho anh! Anh biết em tránh ở bên trong!” Dùng chân đá đá cửa

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Thương Thừa Tuấn gấp đến độ đi vòng quanh, nhìn vê phía cửa thông gió phòng tắm! Hoặc là chạy đi, hoặc là bị Đình đánh chết, không có do dự, Thương Thừa Tuấn mở cửa trèo ra bên ngòa. Nhưng ai biết, đi đến một nửa, mông liền kẹt bên trong.

Hoắc Văn Đình đá cửa nửa ngày, chạy đi lấy chìa khóa phòng tắm, kết quả trừu khóe mắt cùng khóe miệng, đứng ở tại chỗ. Không biết là nên sinh khí vẫn là cười. Chỉ thấy một nửa thân mình Thương Thừa Tuấn đang giãy dụa, một nửa gấp đến độ khóc lên.

Trở lại phòng ngủ lấy điện thoại, gọi cho Lí Tu :“Tu, giú tôi tìm vài thợ đến sửa cửa thông gió phòng tắm.”

“A? Lão đại, anh xác định ngay bây giờ? Buổi tối sao lại muốn đổi cửa thông gió!” Lí Tu khó hiểu nói. Không phải bị Thừa Tuấn làm giận đến choáng váng?

“Tiểu Tuấn đang kẹt ngay cửa thông gió !” Hoắc Văn Đình bình tĩnh nói.

“……” Lí Tu không biết giờ anh nên nói gì, có lẽ anh nên đi gọi điện cho cứu hộ tới.

Từ lúc hôm qua được cứu ra, Thương Thừa Tuấn bắt đầu trốn tránh Hoắc Văn Đình. Đặc biệt thấy Hoắc Văn Đình lại biến thành bộ dáng ôn nhu như cũ, Thương Thừa Tuấn liền cảm thấy lòng cậu như bị kim châm. Cự tuyệt anh giúp cậu bôi thuốc, Thương Thừa Tuấn ôm gấu bông cùng chăn oa tại một góc.

Nhìn bộ dáng hiện tại của Thương Thừa Tuấn, trong lòng Hoắc Văn Đình thở dài.

Vừa rồi anh thật sự rất là giận, mới ra tay nặng như vậy.“Tiểu Tuấn, lại đây!” Hoắc Văn Đình cầm lấy thuốc mỡ.“Anh giúp em bôi thuốc, sau đó mông sẽ không đau !” Hống nói.

“Không…… Không cần……” Thương Thừa Tuấn phát run né tránh. Đình, nhất định là muốn đem cậu lừa gạt, sau đó bởi vì cậu lại làm cho anh làm chuyện mất mặt, anh sẽ trách phạt cậu.“Em….. Em không đau ……” Thấy Hoắc Văn Đình tiến lên, Thương Thừa Tuấn nhanh chóng chui oa vào trong góc tường.

“Anh để thuốc mỡ ở đây, em tự bôi!” Hoắc Văn Đình nhìn thấy Thương Thừa Tuấn lui vào góc, thở dài, đi ra khỏi phòng ngủ, khép cửa lại. Phần lớn thần kinh của Thương Thừa Tuấn thường là thô, nhưng cảm nhận sự tức giận của người khác lại rất tinh tế, vừa rồi anh giận như vậy nhất định dọa đến em ấy. Quay đầu nhìn cửa phòng ngủ, Hoắc Văn Đình cầm thuốc lá, đi đến thư phòng.