Chương 7(4)

Quay đầu nhìn Thương Thừa Tuấn ăn chocolate dính đầy mặt, Lí Tu quay đầu người này, rút ra khăn giấy giúp Thương Thừa Tuấn chà xát miệng.“Em lớn như vậy còn không học chiếu cố bản thân, ở nhà còn có lão công em chiếu cố, về sau đi công tác nếu không có anh cùng, em làm sao bây giờ.” Thùy hạ khóe miệng.

Thương Thừa Tuấn đem khối chocolate cuối cùng ăn luôn, nhìn về phía Lí Tu, hỏi:“Tu, anh sao phải đi?” Thương Thừa Tuấn trát trát nhãn tình.“Tu, anh không cần em sao! Anh phải đi sao, anh muốn đi đâu? Em muốn đi theo anh!” Thương Thừa Tuấn ôm cổ Lí Tu.“Ô ô ô ô ~~ Tu, Tu, có phải em làm không tốt hay không! Em có thể sửa !”

“Không có, không phải em làm không tốt” Lí Tu lau nước mắt trên khuôn mặt tuấn tú của Thương Thừa Tuấn.“Là anh không tốt, là anh làm sai sự tình! Đáp ứng anh em phải chiếu cố bản thân thật tốt, đừng làm anh lo lắng, ân?” Chạm lên trán Thương Thừa Tuấn.

“Ô ô ô ~~ em không cần!” Thương Thừa Tuấn mặc kệ Lí Tu nói cái gì, chính là càng không ngừng khóc.“Anh đi rồi em phải làm sao!” Hấp hấp cái mũi nói.

“Ngoan, đừng như vậy! Trong thiên hạ bữa tiệc nào cũng đều phải tàn, đừng khóc .” Lí Tu ôn nhu sờ sờ đầu Thương Thừa Tuấn.“Em đứng nói ngốc, em bỏ được lão công của em sao? Đến lúc đó em nếu thật sự theo anh đi, còn không nhớ lão công em muốn chết!”

Thương Thừa Tuấn gắt gao ôm thắt lưng Lí Tu,“Không cần!” Tuy rằng nhìn không thấy Đình, cậu sẽ khóc, nhưng là nhìn không thấy Tu, cậu vẫn là cũng sẽ khóc.“Em đi tìm Đình, anh ấy nhất định có biện pháp!” Đình của cậu rất lợi hại, sự tình gì cũng không làm khó anh ấy.

“Nếu lão công của em cũng không có biện pháp?”

“Kia…… Kia…… Em liền cùng anh!” Thương Thừa Tuấn khẳng định nói.“Trước kia là anh cùng em, về sau là em cùng anh!”

“Tiểu Tuấn!” Lí Tu ôm chặt lấy Thương Thừa Tuấn, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa khi thực hiện được gian kế

……

Hoắc Văn Đình ngồi ở trên ghế, mặt lạnh lùng nhìn Hoàng Tư hàm ở đối diện lấy lòng. Anh đã nói sao lần này người này lại ra sức, còn tự mình chụp hình từ đầu tới đuôi, càng đem tin tức vây thật kín, nguyên lai là có mục đích .“Chẳng lẽ anh không muốn đem tạp chí [ Tụ điểm] mở rộng sao?” Hoắc Văn Đình lắc lắc rượu hồng trong tay.“82 năm, không nếm thử?”

Anh hiện tại làm gì có tâm trạng uống rượu! Hoàng Tư Hàm cầm lấy chén rượu uống một ngụm. Ai, anh hiện tại thật là thực không biết vị, uống rượu ngon giống như uống nước trắng.

“Đại ca anh cũng đừng dọa tôi có được không, tôi hiện tại chỉ có một gian tạp chí như vậy, tôi còn muốn dựa vào nó dưỡng gia đâu!” Vươn người tới,“Nếu không anh đánh tôi một chút hết giận đi!” Cười gian nói.