Chương 7(5)

“Tôi đánh anh làm gì, còn không bằng tìm tạp chí xã nhà đăng hình Chu Mạn Sâm lỏa chiếu!” Hoắc Văn Đình cười nói.

Nghe xong lời Hoắc Văn Đình nói, Hoàng Tư Hàm ghé vào trên bàn không lên tiếng, bởi vì anh biết Hoắc Văn Đình là hay nói giỡn.“Này vui đùa một chút cũng không buồn cười! Tầm quan trọng của cậu ấy đối với tôi, liền giống như vị trí của Thương Thừa Tuấn trong long anh!”

“Vậy anh còn làm như vậy!” Hoắc Văn Đình trừng mắt một cái.“Anh đem hai tấm ảnh kia đưa ra ngoài, nên nghĩ đến thừa nhận lửa giận của tôi như thế nào chứ! Tạp chí xã kia của anh tôi định thu mua rồi!” Lấy tay chỉ xao xao cái bàn.

“Đừng giỡn!” Hoàng Tư Hàm ngồi dậy,“Anh thật đúng là muốn cho tôi lưu lạc đầu đường a! Nói đi nói lại thì anh cũng nên nhìn đến hai tấm ảnh kia sẽ đem lại bao nhiêu tiền cho Hoắc thị, ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho tiểu nhân đi!” Chạy tiến lên, ghé vào bên tai Hoắc Văn Đình nói:“Tôi còn có một chút tuyệt mật ảnh chụp, tôi cho anh toàn bộ, kia thật là đẹp a ~~”

Hoắc Văn Đình phiêu Hoàng Tư Hàm liếc mắt một cái. Cả người đều là anh, cần ảnh chụp làm chi.“50%!”

“Ba mươi!”

“Tôi không ngại bắt nó nhập vào Hoắc thị Kì Hạ!”

“Ba mươi lăm!” Ma nha nói.

“Thành giao!” Hoắc Văn Đình giơ lên chén rượu!

“Gian thương!” Hoàng Tư Hàm phỉ nhổ nói.“Tôi xem anh là sớm có dự mưu!” Bĩu môi.

Hoắc Văn Đình chuyển động ghế dựa, nhìn bên ngoài cửa sổ.“Người nắm giữ cổ phần công ty viết Thừa Tuấn đi.”

Bị người ngoan gϊếŧ một phen Hoàng Tư Hàm dỗi ngồi ở một bên hung hăng, trong miệng không dám nói, trong ý là không ngừng nguyền rủa Hoắc Văn Đình.“Uy, sao anh không đem người nắm giữ Hoắc thị cổ phần đổi thành tên đứa ngốc nhà anh!”

Xoay người, Hoắc Văn Đình nhìn Hoàng Tư Hàm vẻ mặt trêu chọc, không thèm để ý nói:“Anh như thế nào biết không phải tên em ấy? Có lẽ em ấy mới là lão bản chân chính, tôi mới là người làm công !”

“Anh…… Anh…… Sẽ không thật sự……” Hoàng Tư Hàm trợn mắt há hốc mồm, nhìn Hoắc Văn Đình cười thần bí. Trời ạ, người này thật sự là điên rồi. Bất quá cũng phải, lúc đó anh cũng vì Chu Mạn Sâm đầu óc thiếu căn huyền, bỏ qua hết thảy sao! Hơn nữa đứa ngốc kia thật sự làm người ta đau lòng.

Tiếng đập cửa vang lên, chỉ thấy bí thư đỏ mặt đẩy cửa văn phòng ra, làm cho Thương Thừa Tuấn cùng Lí Tu tiến vào. Thâm tình nhìn thoáng qua Thương Thừa Tuấn đeo kính, tiểu thư bí thư mới lưu luyến rời đi.

Thấy cửa văn phòng đóng lại, Thương Thừa Tuấn tháo kính xuống, ánh mắt như bị bệnh, mang theo tiếng khóc nức nở nói:“Đình, em không nghĩ làm cho Tu rời đi!” Bổ nhào vào trong lòng Hoắc Văn Đình.

“Ngoan, lại khóc ánh mắt sẽ muốn sưng lên!” Hoắc Văn Đình sờ sờ đầu Thương Thừa Tuấn, sau đó híp mắt nhìn Lí Tu, kia vẻ mặt làm cho Lí Tu cảm thấy đột nhiên thay đổi mùa.

Tốt lắm, người này cư nhiên dám lợi dụng tiểu Tuấn ! Hoắc Văn Đình nhìn Lí Tu. Mà Lí Tu vẻ mặt chân chó nhìn lại Hoắc Văn Đình.

“Quên đi! Không có việc gì các anh đi đi, trong chốc lát tôi mang tiểu Tuấn đi ăn cơm, sau đó về nhà.” Hoắc Văn Đình đem Thương Thừa Tuấn ôm đến trên đùi, hướng hai người khoát tay đuổi người.

Vì cái gì anh phải trả 35% đại giới, mà người này cái gì cũng không phải phụ trách, chính là cảnh cáo miệng, anh ta là đồng lõa a!“Này không công bình!” Hoàng Tư Hàm tức giận đến kêu to. Chỉ vào Lí Tu nói:“Anh ta cũng có phần, dựa vào cái gì anh ta liền……” Nói còn chưa xong đã bị Lí Tu che miệng tha đi ra ngoài.

Thấy người dư thừa đi ra ngoài, Hoắc Văn Đình hôn nhẹ mặt tràn đầy nước mắt của Thương Thừa Tuấn, đem người ôm vào trong ngực.“Tiểu Tuấn, em nói anh nên bắt em làm sao bây giờ?” Lấy tay lau lưng người trong lòng. Nếu về sau anh không ở bên cạnh em, em sẽ làm sao bây giờ. Hoắc Văn Đình đau lòng tưởng.

“Đình, em đói bụng!” Thương Thừa Tuấn nhu nhu bụng kêu cô lỗ lỗ.

“Muốn ăn cái gì?” Hoắc Văn Đình cười nói.

“Thịt nướng!” Thương Thừa Tuấn ngây ngô cười chà xát nước miếng bên miệng. “Em muốn ăn thịt ba chỉ nướng!” Theo trên đùi Hoắc Văn Đình đứng dậy.“Nhanh lên, nhanh lên!” Nắm tay Hoắc Văn Đình.

Hoắc Văn Đình cười cười, đứng dậy đem đeo kính lên mắt cho Thương Thừa Tuấn,“Đi thôi!”