Chương 8(1)

Tác giả: Tồn Tại Tường Giác

Edit + Beta: Hwan

p/s: ngâm giấm nó hơi lâu rồi a~~~

************

Thương Thừa Tuấn vốn rất thèm ăn nhưng vì Hoắc Văn Đình rời đi mà không muốn ăn nữa. Đúng thôi, một mình ăn cơm là chuyện buồn nhất, huống chi còn là tính huống bị bỏ rơi trên đường nữa. Thương Thừa Tuấn cắn miệng chiếc đũa, rối rắm nhìn một bàn đồ ăn, phát hiện cậu thật đói nhưng lại ăn không vô.

Tuy rằng Đình nói phải về công ty chủ trì một hội nghị rất trọng yếu, làm cho cậu ăn nó rồi đi về nhà, nhưng một chút thèm ăn hiện giờ cậu cũng không có .

“Không biết Đình có đói bụng không?” Thương Thừa Tuấn ghé vào trên bàn nghịch chiếc đũa.

“Làm một người vợ hiền lành, mỗi ngày phải làm đồ ăn ngon, chờ chồng về nhà.” Cắn môi nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ tay kêu lên:“Mình không biết làm, nhưng có thể mua đồ có sẵn a! Đình thích ăn nhất là đồ ăn ở khách sạn Quân Duyệt, mình mua về nhà, hâm nóng lên cho Đình ăn! Mình thật sự là quá thông minh!”

Thương Thừa Tuấn mặc áo khoác đi ra ngoài.

“Lý thúc, chúng ta đi khách sạn Quân Duyệt! Cháu muốn mua đồ ăn!” Thương Thừa Tuấn nói với tài xế Hoắc Văn Đình lưu cho cậu.

“Vâng!” Tài xế lái xe hướng khách sạn đi.

……

Thương Thừa Tuấn ngồi ở đại sảnh khách sạn Quân Duyệt, nhàm chán nghịch ngón tay mình, thỉnh thoảng ngoái cổ nhìn xem đồ ăn đã đóng gói xong chưa.

“Buổi tối về nhà, Đình nhất định sẽ khen ngợi mình!”

Thấy nhân viên mang đồ ăn lại, Thương Thừa Tuấn nhanh chóng đón nhận. Ngửi thấy hương vị đồ ăn, nở nụ cười hạnh phúc, lại không biết nụ cười này làm cho mọi người xung quanh ngây ngốc.

“Về nhà!” Vui vẻ đi ra ngoài. Lúc sắp vào thang máy, Thương Thừa Tuấn đột nhiên nhớ tới cậu thích ăn nhất là bánh kem của phòng cơm Tây ở khách sạn này, thay đổi phương hướng, nhấn thanh máy lên lầu.

Cố nén lại nước miếng, lúc Thương Thừa Tuấn mang theo bánh ngọt rời đi, lại thấy một người không nên xuất hiện trong này, Hoắc Văn Đình.

“Có lẽ mình rất nhớ anh ấy, cho nên mới sinh ra ảo giác!” Thương Thừa Tuấn vỗ vỗ đầu, dụi mắt.

“Nhưng người kia thật sự giống Đình a! Mình phải gọi điện nói phát hiện này cho anh ấy!” Thương Thừa Tuấn vui vẻ lấy di động ra, bấm số di động của Hoắc Văn Đình.

“Alo, Đình, anh có biết em thấy……” Thương Thừa Tuấn giật mình nhìn thấy người bên trong cũng cầm lấy di động, trọng yếu hơn là tiếng nhạc chuông, đó là cậu cố ý cài cho Đình, toàn thế giới này chỉ có hai người bọn cậu mới có nhạc chuông này. Nói như vậy, người kia thật là Đình! Thương Thừa Tuấn chuẩn bị chạy tới, muốn tạo kinh hỉ cho Hoắc Văn Đình, liền thấy một người con gái xinh đẹp ngồi xuống trước mặt Hoắc Văn Đình.