Chương 2-3

Hoắc Văn Đình hít thật sâu vài cái, bắt buộc chính mình cười nói:“Kính nhờ, em không cần diễn, em không thấy phiền sao? Thời tiết lạnh , không thích hợp ngủ ở đó, anh chỉ muốn đem nó cất vào nhà kho, sang năm lại lấy ra dung nữa.” Một cước đem Thương Thừa Tuấn từ trên ghế nằm đá xuống.

“Trúc Đậu Đậu, Trúc Đậu Đậu, Trúc Đậu Đậu ~~ Trúc Đậu Đậu của ta!” Thương Thừa Tuấn sống chết không buông ghế ra.“Ta không giống Đình không có lương tâm, thấy ngươi không có giá trị lợi dụng, sẽ vứt bỏ ngươi! Hoàn toàn quên đi những lúc nằm ở trên ngươi yêu yêu ‘Ân ái’! Ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc !”

“Thương Thừa Tuấn, em đủ chưa!” Hoắc Văn Đình nheo mắt.“Nó cũng không phải sủng vật!” Còn cho ăn, cho mặc, tư duy người này không thể bình thường một chút sao?“Buông tay, buông tay cho anh!” Vươn tay kéo đi.

“Lão công! Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!” Thương Thừa Tuấn sống chết không buông tay, khóc to.

“Thương Thừa Tuấn, anh không ngại đem em cùng ‘Trúc Đậu Đậu’ nhốt chung một phòng.”

Nghe xong lời Hoắc Văn Đình nói, Thương Thừa Tuấn nhảy dựng lên, chạy đến bên bàn tiếp tục ăn cơm. Thấy Hoắc Văn Đình kéo ghế đi ngang qua, mở miệng kêu lên:“Lão công!”

“Hửm?” Hoắc Văn Đình dừng bước.

“Không ở trên người ‘Trúc Đậu Đậu’ ân ái, anh có thể cao trào sao?” Lo lắng hỏi.

“Yên tâm, tối hôm qua không nằm trên nó, em cũng không cao trào !” Đen mặt đem ghế dựa kéo đi.

Chán ghét, nói rõ rang như vậy. Thương Thừa Tuấn bưng bát cơm chạy đến ban công, ngồi xổm thương tiếc ‘Trúc Đậu Đậu’, ai ngờ lại bị tình cảnh bên kia ban công làm ngốc tại chỗ.

Bởi vì thuốc ‘xuẩn’ làm cho Thương Thừa Tuấn nuốt phải là ở ban công bên kia cách năm mươi mét có hai nam nhân đang ân ái. Đặc biệt là nam nhân bị đặt lên ban công, sau khi nhìn thấy Thương Thừa Tuấn đột ngột xuất hiện, vì kinh hách liền tiết ra. Mà ở đối diện Thương Thừa Tuấn nhìn xem trợn mắt há mồm , ngay cả bát cơm rớt xuống đất cũng không biết.

Thương Thừa Tuấn rõ ràng đã phát hiện, nhưng hai người vẫn cứ ân ái, hơn nữa tư thế cao siêu cực kì khó khăn.“A ~~” sợ hãi kêu lên một tiếng, chạy vào nhà, trên đường còn té ngã một cái.“Lão công…… Lão công…… Lão công anh ở đâu……”

“Làm sao vậy, làm sao vậy!” Hoắc Văn Đình vội vàng từ nhà kho chạy xuống, tiếp được Thương Thừa Tuấn vọt vào trong lòng mình.

“Kia…… cái kia…… bên ngoài…… Có người…… lại……” Vẻ mặt Thương Thừa Tuấn đỏ bừng.

Đem người ôm vào lòng, ngồi lên ghế, Hoắc Văn Đình rót cho một chén nước.“Uống miếng nước rồi chậm rãi nói.” Vỗ vỗ Thương Thừa Tuấn đang cúi đầu uống nước, cười nói:“Nói cho anh biết tiểu Tuấn của chúng ta thấy cái gì ?”

Thương Thừa Tuấn chớp chớp mắt, nhìn Hoắc Văn Đình cười mê người, vươn tay sờ sờ khuôn mặt tuấn tú trước mắt, ngượng ngùng nói:“Lão công, thật đẹp trai a! Em rất yêu anh!” Làm động tác quyến rũ.

“Anh cũng yêu em!” Hoắc Văn Đình cúi đầu hôn Thương Thừa Tuấn một cái. Thừa Tuấn nhà hắn không bao giờ che giấu tình cảm trước mặt hắn.“Nói cho anh biết, tiểu Tuấn nhìn thấy cái gì ?”

“Đúng a!” Thương Thừa Tuấn nhớ tới chuyện cậu muốn nói, vỗ vỗ đầu mình.“Em đều đã quên!” Vội vàng nắm chặt ống tay áo Hoắc Văn Đình.“Người kia nhất định đã luyện qua yoga!” Nhất định đúng vậy, kiên định gật đầu.

Có ý tứ gì? Hoắc Văn Đình có chút nghi hoặc,“Tiểu Tuấn, bát của em đâu?” Người này không phải đang ngoan ngoãn ăn cơm sao?

“A!” Thương Thừa Tuấn mở lớn miệng,“Em để quên trên ban công !”

Thở dài, Hoắc Văn Đình đem Thương Thừa Tuấn đặt lên ghế,“Em ngoan ngoãn đợi, anh đi lấy!” Đi về phía ánh mặt trời. Nhặt bát lên, Hoắc Văn Đình quay người lại, nhìn thấy ở đối diện cũng sửng sốt, rốt cục đã biết nguyên nhân làm cho Thương Thừa Tuấn kinh hoảng. Nhưng người bình thường chắc hẳn không nghĩ tới việc người nọ có luyện qua yoga hay không đi? Bất quá nghĩ đến Thương Thừa Tuấn nhà bọn họ quả thật không phải người bình thường. Đóng cửa sổ sát đất ở ban công lại, kéo màn, ngăn trở ‘Diễm sắc’ bên ngoài.

—-_—-_—-

Thương Thừa Tuấn lấy đá trong tủ lạnh, bỏ vào cốc, đổ nước vào, bưng đi qua.“Mời uống nước!” Đem cốc nước đặt ở trước mắt hai người.

“Cám ơn!” Nam nhân mang kính mắt màu vàng tiếp nhận cốc nước.“Tôi gọi là Hoàng Tư Hàm, chủ biên của tạp chí ‘Tụ Điểm’.” Hướng Hoắc Văn Đình vươn tay,“Thật cao hứng nhìn thấy ngài Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Văn Đình nhìn bàn tay trước mắt, không có vươn tay.“Anh biết tôi?” Hồ ly giảo hoạt, Hoắc Văn Đình cười lạnh.

Hoàng Tư Hàm cũng không cảm thấy xấu hổ, nhún nhún vai thu hồi tay mình.“Đại danh của Hoắc tiên sinh ai không biết, ngài chính là nhân vật phong vân của bản thị mà!” Ôm chầm lấy người nam nhân tuấn mỹ bên cạnh, nói:“Đây là Chu Mạn Sâm người ở chung với tôi. Chúng tôi ở đối diện với các vị. Chưa từng thấy các vị ra vào, tôi còn nghĩ đối diện không có ai ở đâu! Nếu vừa rôi gây rắc rối cho các vị, tôi thật sự xin lỗi.” Có hứng thú nhìn Thương Thừa Tuấn mang mắt kính bản to, tóc thắt đuôi sam. [=)) ôi mie ơi, em Tuấn thật là.]

Hoắc Văn Đình không vui ngăn cản tầm mắt của Hoàng Tư Hàm, anh không thích người này dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Thương Thừa Tuấn.

Thương Thừa Tuấn thần kinh thô không có chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đang nhìn mình, mà chỉ nhìn chằm chằm Chu Mạn Sâm ngồi đối diện mình.

“Khụ khụ!” Chu Mạn Sâm ho khan một chút, cầm lấy cốc nước uống một ngụm.“Cậu có việc sao?” Người này sao nhìn mình chằm chằm, nhìn đến làm cho hắn lạnh gáy.

“Thật lợi hại!” Thương Thừa Tuấn đối với Chu Mạn Sâm tán thưởng.

“Cái gì?” Chu Mạn Sâm bị Thương Thừa Tuấn biến thành mơ hồ.

“Yo-ga a!” Thương Thừa Tuấn trừng lớn ánh mắt, nhào qua nắm lấy tay đối phương.“Bằng không chân của anh làm sao có thể thực hiện được tư thế thái quá như vậy, thật sự thật là lợi hại! Dạy tôi được không?”

“Phụt!” Chu Mạn Sâm phun ngụn nước lên mặt Thương Thừa Tuấn.“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Nhanh lau nước trên mặt Thương Thừa Tuấn. Mặt đỏ bừng, không biết là bị nghẹn hay là ngượng ngùng.

“Không có vấn đề gì !” Thương Thừa Tuấn lau nước trên mặt, bị Hoắc Văn Đình kéo đến một bên.

Hoàng Tư Hàm nhìn cười hì hì người tựa vào lòng Hoắc Văn Đình làm nũng, đầu óc loạn chuyển. Hắn sao lại không biết có người ở chung với Hoắc Văn Đình, hơn nữa nhìn bọn họ ở chung chắc đã lâu .“Tình cảm của các vị thật tốt!”

“Đó đương nhiên!” Thương Thừa Tuấn vui vẻ ôm thắt lưng Hoắc Văn Đình.“Chúng tôi là vợ chồng a, tình cảm đương nhiên tốt! Chẳng lẽ hai người không phải sao?” Nghi hoặc nhìn Hoàng Tư Hàm cùng Chu Mạn Sâm.