Chương 2-4

“Ha ha ~~ đương nhiên!” Hoàng Tư Hàm hôn nhẹ Chu Mạn Sâm.“Đúng rồi còn không biết cậu tên là gì?”

“Tôi tên là……” Thương Thừa Tuấn còn chưa nói xong, đã bị người đánh gãy. Chỉ thấy một nam nhân mặc áo ngủ, miệng ngậm bàn chải đánh răng đi đến, vừa đi vừa nói chuyện nói:“Lão đại, có cơm ăn hay không, cho tiểu nhân một ngụm được không!” Đi vào phòng khách sửng sốt.“Sớm như vậy đã có khách nhân?”

Chu Mạn Sâm thấy người tới,‘Tạch’ chạy tới, ngăn trở người tới kích động kêu lên:“Hàm, là Lí Tu a! Người đại diện Lí Tu của Thương Thừa Tuấn!” Nắm tay Lí Tu.“Anh có thể cho tôi bản kí tên của cậu ấy không!” Trời ạ, hắn thật sự là quá may mắn, không nghĩ tới thế nhưng gặp người đại diện của Thương Thừa Tuấn.

“A? A!” Lí Tu nhìn người đang kích động gật gật đầu, hỏi ánh mắt hướng Hoắc Văn Đình.

“Bọn họ ở đối diện.” Hoắc Văn Đình nói.

“Nga, thì ra là hàng xóm a!” Lí Tu cười cười, sau đó thấy Hoàng Tư Hàm, cười nói:“Hoàng chủ biên, không nghĩ tới chúng ta sẽ trở thành hàng xóm, về sau còn muốn mời ngài chiếu cố nhiều.” Tụ Điểm là tạp chí có lượng phát hành lớn nhất hiện tại.

“Đâu có!” Hoàng Tư Hàm đứng lên.“Mọi người chiếu cố lẫn nhau.”

“Tu, các ngươi biết nhau sao?” Thương Thừa Tuấn kéo kéo Lí Tu hỏi.

“Ân!” Lí Tu gật đầu. Nhìn thấy Chu Mạn Sâm bên cạnh, phát hiện người này rất có tiềm chất làm ngôi sao, vì thế bệnh nghề nghiệp xuất hiện, hỏi:“Tiên sinh làm vệc gì, có hứng thú tiến vào vòng giải trí hay không?”

“Có!”

“Không có!” Hoàng Tư Hàm kéo Chu Mạn Sâm lại.“Cám ơn ý tốt của Lý tiên sinh.”

“Hàm!” Chu Mạn Sâm có chút không vui thầm oán Hoàng Tư Hàm chặt đứt con đường siêu sao của mình.

“Ngoan, nét đẹp của ngươi chỉ dành cho một mình ta nhìn là được rồi.” Tiêu sái cười.

“Hàm!” Chu mạn sâm hai mắt biến thành trái tim.

Lí Tu nghe Hoàng Tư Hàm nói xong lạnh run, may mắn tối qua hắn không ăn cơm, bằng không hắn phun đầy đất rồi.“Không biết Chu tiên sinh làm việc gì?” Uống miếng nước an ủi hỏi.

Chu Mạn Sâm che miệng cười nói:“Ai nha, làm gì gọi Chu tiên sinh!” Ngượng ngùng nhìn thoáng qua mọi người.“Các ngươi gọi tôi là Mạn Sâm được rồi. Tôi trước kia là ‘Ngưu lang’, hiện tại đang được bao dưỡng!”

“Khụ khụ!” Nghe Chu Mạn Sâm nói xong, Lí Tu bị sặc nước, ghé vào bên người Hoắc Văn Đình ‘bốn lỗ’ chảy nước. Kết quả lại bị Hoắc Văn Đình vẻ mặt chán ghét đá văng.

“Khốc!” Thương Thừa Tuấn vừa nghe Chu Mạn Sâm làm ngưu lang , vội vàng xông lên phía trước, lại nắm tay đối phương hỏi:“Anh làm ‘Ngưu lang’, vậy ai làm chức nữ?”

Thương Thừa Tuấn vừa dứt lời, trong phòng liền an tĩnh lại.“Ha ha ~~” Hoàng Tư Hàm cười ha hả.“Cái này còn buồn cười hơn đây!” Tiểu tử này cũng thật có ý tứ. Bất quá Hoắc Văn Đình cũng có ý tứ, nhiều tuấn nam mỹ nữ không cần, lại đi tìm một trạch nam lôi thôi lếch thếch.

Tôi nói buồn cười sao? Thương Thừa Tuấn nghiêng đầu, sau đó nhìn về phía Hoắc Văn Đình, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

Hoắc Văn Đình vô lực đem ôm vào trong lòng mình, giải thích:“Tuấn, ‘Ngưu lang’ này không phải là ngưu lang mà em biết, bọn họ hoàn toàn là hai ý tứ khác nhau.”

“Còn có hai ‘Ngưu lang’ sao?” Thương Thừa Tuấn giật mình hỏi.

Trời ạ! Hoắc Văn Đình gục mặt xuống. Lí Tu liếc mắt một cái, tự động đến phòng bếp kiếm ăn.