Chương 14

“Này…… Như vậy…… Không tốt đi……” Thương Thừa Tuấn có chút khó xử nhìn Chu Mạn Sâm nhiệt tình.

“An tâm, cậu lái đi!” Ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn.“Trong chốc lát cảnh sát giao thông lại đây phạt.” Thúc giục nói.

“Kia…… Vậy được rồi!” Thương Thừa Tuấn ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn.“Tôi lái đó!” Quay đầu đối Chu Mạn Sâm nói.

“Cậu liền lớn mật lái đi!”

“Được!” Thương Thừa Tuấn gật gật đầu, dẫm ga, sưu một tiếng vọt chạy, nháy mắt liền biến mất ở trên quốc lộ, chỉ để lại một đạo bóng dáng.

“Thích ngây người!” Đem xe chạy đến ngoại ô, Thương Thừa Tuấn xuống xe hút một ngụm không khí trong lành cười nói.“Lão Chu…… Lão Chu……” Thấy Chu Mạn Sâm hai chân nhũn ra từ trên xe xuống, quỳ gối một bên phun ra. Thương Thừa Tuấn chạy nhanh tới,“Lão Chu anh không sao chứ!”

“Nước…… Nước…..” Chu Mạn Sâm run run chỉ vào chai nước trong xe.

Thương Thừa Tuấn thấy thế, lập tức chạy đến trong xe lấy.“Cho anh!” Chạy nhanh đưa qua.

Chu Mạn Sâm súc miệng, lau miệng, hoảng thân mình đứng lên. Tựa vào trên xe nói:“Lão Thương a, cậu có nghĩ tới việc rời khỏi vòng giải trí, tiến quân F1 a?” Nhu nhu vựng huyễn cái trán.“Hiện tại tôi đã biết được vì sao Hoắc Văn Đình nhà cậu lại không cho cậu lái xe ! Cậu có biết vừa nãy cậu chạy tốc độ là bao nhiêu không? Cậu có biết bỏ qua bao nhiêu xe cảnh sát gaio thông không? May mà xe tôi động cơ đủ dùng, bằng không chúc ta đã thành đậu hũ nát trên đường” Thật sự là đáng sợ, anh thật sự nghĩ thiếu chút nữa là chết trên đường. [ trong này để là bạo hang không thể, tớ không hiểu rõ cho nên chém gió thành đậu hũ nát cho hay =)), đυ.ng xe tốc độ cao mà chẳng thành đậu hũ nát sao =))]

“Thực xin lỗi!” Thương Thừa Tuấn cúi đầu.“Tôi cũng không biết mình lái với tốc độ bao nhiêu a?” Thương Thừa Tuấn nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

“Quên đi, cậu cũng đừng suy nghĩ.” Chỉ bằng đầu ó này của cậu nghĩ cũng không ra.“Tí nữa trở về để cho tôi lái đi! Đúng rồi. Cậu có muốn đi nơi nào không?” Chu Mạn Sâm hỏi.

“Không có!”

“Kia nghe tôi đi!” Chu Mạn Sâm từ trong bóp lấy ra tấm card VIP hoàng kim.“Đây là Hoàng Tư Hàm giúp tôi làm, nói nơi đó tương đối không loạn như bên ngoài. Nơi đó có rượu cùng sòng bạc, chúng ta có thể đến đó chơi, chơi hết card của Hoắc Văn Đình! Đi, lên xe!” Nghỉ ngơi đủ Chu Mạn Sâm đem Thương Thừa Tuấn lôi lên xe, lái xe mà đi.

—-_—-_—-

Chu Mạn Sâm bưng chén rượu đứng ở một bên, bất đắc dĩ lắc đầu.“Lão Thương, tôi chọ cậu xài hết tiền anh ta, thua hết tiền anh ta, không phải cho cậu kiềm tiền cho anh ta.” Xem chồng thẻ kia, ít nhất cũng có hơn mười vạn. Vốn là bài bạc là vì vui vẻ, thua quăng tiền hoắc của Hoắc Văn Đình, ai biết tiểu tử Thương Thừa Tuấn này vận may thuận như vậy, chơi cái gì cũng đều thắng. Đều hơn ba giờ, một phân tiền cũng không có thua đi ra ngoài.