Chương 1: Xung hỉ

Cuối thu thời tiết Thuận Kinh mát mẻ trong lành, nhưng hôm nay trời lại đổ mưa.

Bốn phía bị bao quanh bởi bóng tối cô độc, Nghênh Liên ngồi trong hỉ kiệu không hợp với sự âm trầm xung quanh.

Người nàng phải gả là đương kim Đại hoàng tử Cận Hành, tuy nổi danh khắp trốn, chuẩn bị được lập làm Thái Tử, nhưng mấy tháng trước lại đột nhiên lâm bệnh nặng, nằm liệt giường không dậy nổi, gần như trở thành phế nhân.

Người đang chữa bệnh cho hoàng tử một hai tin vào việc xung hỉ, xét thấy địa thế nhà nàng tốt, nói rằng ngọn núi tốt ở phía bắc bắt đầu từ hướng tây, khi đến trước cửa nhà nàng vừa lúc quay đầu ra phía xa, lãnh địa rồng ở Bình Xuyên, quay đầu lại nhất định sẽ tụ khí, đích trưởng nữ của nhà này gả lại đây, bệnh của Đại hoàng tử nhất định sẽ khỏi.

Lý do hoang đường như vậy, nhưng chỉ với một câu nói ngắn gọn, phụ thân thờ ơ với tình thế, mẹ kế lại quạt gió thêm củi, mơ màng hồ đồ, liền quyết định cả đời sau này của nàng.

Nàng có chút sợ người lạ, nhưng nghe nói Đại hoàng tử kia cũng trầm mặc ít lời, nàng gả qua đó cũng không cần giao tiếp với quá nhiều người, chiếu cố thật tốt đại hoàng tử là được, ngược lại nàng cảm thấy cuộc sống như vậy tốt hơn nhiều, không có những mưu mô tính toán.

Chỉ là, không biết Đại hoàng tử là người thế nào, có dễ ở chung hay không.

Cỗ kiệu chậm rãi dừng lại, chắc là tới rồi, nàng vén rèm lên, quá tấm khăn voan hồng sa nhìn bốn phía xung quanh.

Viện này thoạt nhìn có vẻ hẻo lánh, cỏ mọc khắp nơi, quạ cũng không thấy bóng dáng, chỉ còn sót lại một tia chiều tà chiếu vào điện chính, toả ra ánh sáng nhợt nhạt.

Xem ra Đại hoàng tử này sau khi bị bệnh, đãi ngộ thực sự chẳng ra gì, ngay cả thành thân cũng làm đại khái qua loa.

Nghênh Liên xuống kiệu đi vào phòng của mình, một mùi thuốc bắc nồng nặc ập vào trước mặt, nàng theo bản năng che mũi lại.

Trong phòng có một nam nhân nửa nằm trên giường dựa vào tường, mũi cao thẳng, mặt mày thon dài, đuôi mắt hơi xếch, có lẽ do bệnh tật, nên làn da trắng bạch.

Bên ngoài những chiếc lá bị gió thu thổi qua đều ào ào rơi xuống, trên người hắn lại chỉ mặc một kiện áo mỏng màu đen viền vàng, đắp chiếc chăn xiêu vẹo, đang nghiêng người nhìn nàng.

Nàng bỗng thấy hoảng sợ khi bắt gặp ánh mắt của hắn. Vốn tưởng rằng Đại hoàng tử bị bệnh nằm trên giường là hôn mê bất tỉnh, không nghĩ tới không chỉ rất tốt, ánh mắt còn hung ác nham hiểm dọa người.

Cận Hành cũng không nghĩ tới, tên đại phu quèn kia thật sự cưới cho hắn một người thê tử, trong lòng ông ta biết rõ ràng, cái dạng này của mình, có ai nguyện ý gả vào chứ? Chỉ có thể là bị ép buộc không có lựa chọn nào khác mà thôi.

Hắn cười nhạo một tiếng, nhìn ra sự khẩn trương của nàng, không chút để ý vẫy vẫy tay với nàng, sau khi nàng run run rẩy rẩy đi lên trước, hắn liền giơ tay nhấc khăn voan của nàng lên.

Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhìn qua nhỏ yếu mềm maih, mặt mày cũng coi như thuận mắt, nhưng còn đang sợ hãi.

Cận Hành lười biếng mở miệng, biết rõ còn cố hỏi, “Tự nguyện tới?”

Giọng nói lạnh lạnh, Nghênh Liên sợ tới mức run run, nàng vội nói, “Vâng!”

Cận Hành ước lượng khăn voan trong tay, nghe vậy cong cong khóe miệng, tản mạn nhìn nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí có một luồng lạnh lẽo ngưng tụ, Nghênh Liên có chút sợ hãi, trong mắt hắn không chút che giấu sự chán ghét, nàng bỗng cảm thấy có chút lạnh, rụt rụt vào trong cổ áo.

Hắn không khỏi nhìn nàng nhiều thêm vài lần, hàng mi cong, một đôi mắt đào hoa, làn da trắng nõn, tay cũng tinh tế trắng nõn, vừa nhìn liền biết là tiểu thư sống trong nhung lụa.

Hắn cười lạnh, hắn sẽ không ngốc đến mức tin tưởng một đích trưởng nữ của phủ Đại tướng quân có thể yên tâm gả cho mình.

Nhưng nàng lại nghĩ, lòng người đều làm bằng thịt, nàng đối tốt với hắn, hắn nhất định sẽ cảm nhận được.

Nhìn bộ dạng nhu nhược thuận theo của nàng, Cận Hành không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, hắn liếc sang bên cạnh, nhìn hai chén rượu ở trên bàn, lại nhìn hỉ phục trên người nàng một cái, lúc này mới bừng tỉnh nhớ ra hôm nay là ngày thành thân của hai người bọn họ.

Nàng thu thập gọn gàng ngăn nắp, nhưng nơi này hắn lại không có một chút không khí vui mừng nào, làm người ta quên mất hôm nay là ngày gì.

Hắn hất cằm về phía hai chén rượu kia, phân phó nàng giống như nha hoàn, “Đem cái ly kia lấy lại đây uống đi.”