Chương 2: Rượu giao bôi

Hắn thấy nàng cầm một ly rượu đưa cho mình, không có nhận lấy, hắn nổi lên ý xấu, nheo nheo mắt, cười nói, “Cô thật sự muốn uống cùng ta?”

Nghênh Liên gật gật đầu. Đương nhiên là cùng hắn, tuy rằng buổi thành thân này có chút đơn sơ, nhưng tốt xấu gì cũng là một bước trong hôn lễ, không uống với hắn thì uống với ai?

Hắn cầm lấy ly rượu, Nghênh Liên liếc nhìn hắn một cái. Nàng nhớ rằng uống rượu này là phải vòng tay vào nhau.

Cận Hành hiểu ý nàng, hất hất cằm lên, duỗi cánh tay cầm ly rượu ra.

Nàng không nghĩ tới hắn sẽ phối hợp như vậy, cũng tiến về phía hắn, duỗi cánh tay qua vòng vào tay hắn, thấy hắn ngẩng đầu muốn uống rượu, mình cũng ngẩng đầu đem ly rượu đưa lên miệng.

Nhưng hắn đột nhiên nhấc cánh tay lên, tay Nghênh Liên bị hắn xê dịch sang một bên, toàn bộ ly rượu đều đổ lên người nàng.

Biết hắn là cố ý, nàng có chút bực bội, ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt âm trầm sâu thẳm của hắn, nàng đành phải bĩu môi, lại cúi đầu xuống.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Nàng thở dài, đứng dậy, “Ta đi lấy khăn tay lau người.”

Cận Hành ngửa đầu uống cạn ly rượu, đặt ly rượu lên bàn, rồi trở tay kéo tay áo nàng, nàng lại ngã xuống trên giường.

Nàng có chút không kiên nhẫn, không biết hắn rốt cuộc muốn thế nào, nhưng cũng không dám nói gì. Dù sao trong phòng cũng chỉ có hai người họ, hắn muốn bóp chết mình cũng không nhất định có người biết.

Nàng cũng có chút nghi hoặc, rõ ràng nghe nói hắn bị bệnh nặng, đều nằm trên giường không dậy nổi, sao lại có sức lực như vậy? Người bệnh không phải đều nằm trên giường động một ngón tay cũng khó khăn sao?

Cận Hành nhìn bộ dáng ẩn nhẫn không dám nói lời nào của nàng, cười nhạo một tiếng, “Không phải cô muốn lấy khăn tay sao, sao lại không đứng dậy?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Nghênh Liên mất kiên nhẫn, quay đầu đi, “Hừ” một tiếng, “Điện hạ không cho ta đi lấy, chẳng lẽ ngài muốn lau cho ta sao?”

Ai ngờ Cận Hành nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, thế nhưng nói, “Được.”

Sau đó hắn liền nghiêng người kéo ngăn kéo ở chiếc bànn cạnh giường ra, lấy ra một chiếc khăn tay, áp sát vào nàng, động tác ái muội, nhưng không khí lại trở nên lạnh lẽo, nàng không thể lảng tránh, cũng không có chỗ để trốn.

Hắn cách Nghênh Liên rất gần, mùi thuốc nồng nặc, hắn ngoại trừ làn da có chút trắng bạch, còn lại hoàn toàn không giống bộ dáng của người bệnh.

Hắn từ xa kéo cổ áo nàng qua, lau vết rượu trên đó, ánh mắt lại không nhìn y phục, mà nhìn chằm chằm vào nàng, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt tản mạn lười biếng.

Hai người đối diện nhau, đang lúc nàng cảm thấy mình không nhìn được nữa, muốn dời ánh mắt đi, lại thấy khóe miệng hắn cong lên, “Sao lau thế nào cũng không khô vậy?”

Nàng ngượng ngùng cười, duỗi tay đặt lên cánh tay hắn, “Vậy thì quên đi.” Nói xong, cô đứng dậy muốn đẩy hắn ra.

Nhưng hắn lại bắt lấy tay nàng để lên ngực mình, ngữ khí muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu ôn nhu, “Dù sao đêm nay chúng ta cũng thành thân, nếu lau không khô, không bằng trực tiếp cởi ra đi.”

Nàng run lên, có chút sợ hãi, rút tay lại, hắn nhìn như không dùng quá nhiều sức lực, nhưng nàng lại không thể động đậy được, “Điện hạ, này không tốt lắm...”

Ngữ khí của hắn vẫn rất nhu hòa, “Có gì không tốt? Chúng ta đều là phu thê.”

Điều này khiến nàng hoàn toàn không cười nổi, không thở nổi, chỉ có thể trừng mắt, nói không nên lời.

Nàng quả nhiên vẫn không muốn gả cho mình. Cận Hành tự giễu cười cười, dù sao hiện tại hắn đã là cái dạng này. Nếu thật sự muốn làm phu thê với nàng, nàng cũng không thể kháng cự được.

Hắn cố tình không muốn nàng được như ý nguyện.

“Cô nói xem, nên thắp nến hay thổi nến đi?”

Nghênh Liên ngồi ở chỗ đó ngây người một lúc lâu không lên tiếng.

Đợi định thần lại, Cận Hành đang dựa vào đầu giường nghiền ngẫm nhìn nàng phát ngốc, hắn cúi người tới, đè cái gáy nàng lại đẩy cô đến trước mặt mình, rồi cắn lên cánh môi của nàng.

Nghênh Liên bị hắn kéo tới, cả người đều nằm ghé trên người hắn, hai tay nàng chống lên giường, không dám thả lỏng.

Môi cô mềm mại thơm ngọt, Cận Hành không thỏa mãn với điều này, hắn cạy mở đôi môi nàng ra, đem đầu lưỡi cuốn vào trong.

Nụ hôn của hắn vô cùng thô bạo, có chứa sự trừng phạt mà cắn lên môi lưỡi nàng, hút đến nàng có chút đau, nàng không nhịn được mà đặt một tay đặt lên ngực hắn, dùng sức đẩy hắn ra, không ngờ hắn dùng một tay bắt lấy cổ tay của nàng, xoay người đè nàng ở dưới thân.

Nàng phát ngốc một lúc, sau đó kinh ngạc nhìn chân hắn để trên giường, “Ngài... Ngài không phải...”

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực ra edit truyện và hoàn thành truyện nha