Chương 4

Tiết thứ hai của buổi sáng kết thúc, tiếng chuông báo hiệu bài Thể dục giữa giờ dành cho học sinh toàn trường vang lên.

Trên đỉnh đầu, ánh mặt trời gắt đến mụ mậm đầu óc, khiến người ta nảy sinh ảo giác mơ hồ.

Rốt cuộc, bài Thể dục giữa giờ cũng kết thúc, sau khi hàng ngũ giải tán, Hồ Mộng của lớp 10 – 2 tách khỏi lớp, chạy đến tìm Chu Thanh Dao.

Mái tóc ngắn của Chu Thanh Dao đen tuyền bóng mượt, thoạt nhìn cô như đội cái mũ len dày trên đầu. Cô giơ tay quạt quạt khí nóng, “Hôm nay nóng thật đấy.”

“Lại chả, hôm nay nóng như điên luôn, gay gắt chẳng ngớt tí nào.”

Hồ Mộng cười “hì hì” ngoắc lấy cánh tay của cô, khuôn mặt chuyện trò hớn hở. Cô nàng chỉ vào căn tin cách đó không xa, “Vẫn còn thời gian, tụi mình đến căn tin chút đi, hôm nay mình mời.”

“Cậu phát tài bất chính hả?”

“Cũng gần như thế, thần tài nhà mình quay lại rồi ấy mà.”

“Thần tài?”

“Ba mình nè, ông chủ của một công trường, hễ rảnh rỗi là thích ném tiền qua cửa sổ đó, dung tục muốn chết.”

Chu Thanh Dao cười nhạt, “Mình nghi ngờ là cậu đang khoe khoang đấy…”

Hồ Mộng cao hơn Chu Thanh Dao khoảng nửa cái đầu, nhưng lại có vẻ đơn thuần hơn. Lúc nói chuyện, cô nàng còn rất hào phóng, kéo cô đến căn tin, “Cậu muốn ăn gì cứ gọi, mình…”

“— Bà chủ, bán cho một bao mười điếu.”

Bà chủ liếc nhìn học sinh đang vây quanh, sắc mặt hơi xấu hổ, đáp: “Ở đây không cho phép bán thuốc lá.”

“Có phải mới mua lần đầu đâu, bà giả vờ cái gì?”

Giọng nói kia nghe thực bén nhọn, ngữ điệu cũng quái gở, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến mấy giọng l*иg tiếng thái quá trong các bộ anime.

Hồ Mộng nhìn về phía vang lên âm thanh, sắc mặt tức khắc tái mét như thấy quỷ. Cô nàng núp sau lưng Chu Thanh Dao theo phản xạ có điều kiện, cái vẻ hào phóng vừa rồi hoàn toàn tắt nắng.

Tóc Trắng liếc mắt, phát hiện dáng người nhỏ gầy của Chu Thanh Dao và Hồ Mộng đang nhắm mắt giả chết sau lưng cô.

Đôi mắt của cậu lập tức sáng lên, mỉm cười nói với Trình Tiêu đang nghịch bật lửa phía sau mình, “Bọn trẻ bây giờ ngoan thật đấy, biết tự giác mò tới nộp phí bảo kê rồi.”

Chu Thanh Dao nâng mắt nhìn thấy bóng người quen thuộc, nhất thời quên cả hít thở, không ngăn nổi con tim đập loạn.

… Anh đã quay lại.

Trình Tiêu hờ hững liếc mắt, không lên tiếng, cả người dựa vào tường đá, tiếp tục trò tung bật lửa.

Còn chàng trai mặc áo thun trắng đứng bên cạnh anh thì không nhịn được, nói: “Mày bớt đi, đừng có suốt ngày bắt nạt con gái nữa.”

“Bố tổ, tao bắt nạt ai?”

Tóc Trắng cao giọng tỏ vẻ bất mãn, sau đó hung dữ kéo Hồ Mộng đang núp sau lưng Chu Thanh Dao ra. Cậu hất cằm, vừa kiêu ngạo vừa độc đoán, “Lần trước em nói đúng lắm, không có chuyện ác nào mà lớp 11 – 6 bọn anh không làm, nhất là chuyện trấn lột tiền người khác.”

Hồ Mộng bị cậu ta siết tay, giằng thế nào cũng không thoát được. Hôm nay cô nàng lại quên đeo kính, nhìn ai cũng mờ mờ ảo ảo, Tóc Trắng hung dữ trước mặt cũng bớt vẻ doạ người hơn lần trước.

“Anh đang hỏi em đấy, bị câm à?”

Giọng nói như Tử thần ác sát doạ cô nàng run lên, “Em… em…”

Thấy cô run rẩy, sắc mặt của Tóc Trắng còn khó coi hơn cả khóc, cậu ta hài lòng cười cười, “Dáng vẻ này cũng không tệ.”

“Anh dữ, em sợ, đây mới là tinh tuý của việc trấn lột.”

Trình Tiêu đang dựa tường chợt ngừng tay, cười lạnh một tiếng, “Dở hơi.”

Học sinh vây quanh xem ngày càng nhiều, Chu Thanh Dao sợ chuyện bé xé ra to. Dáng người nhỏ gầy che chở trước mặt Hồ Mộng, thấp giọng xin lỗi, “Thật xin lỗi, là bọn em lỡ miệng ạ.”

Tóc Trắng nắm cổ áo của cô lên một cách thô bạo, “Không phải chuyện của mày, cút ngay!”

Chu Thanh Dao thực sự rất gầy, Tóc Trắng xô đại một cái đã đủ khiến cô va vào tường, phản lực bật lại ngã ngồi sóng soài dưới đất. Đồng phục và đôi giày trắng dính đầy bụi bẩn, dáng vẻ vô cùng chật vật.

“Dương Khả.”

Trình Tiêu vẫn luôn yên lặng quan sát bỗng mở miệng, chất giọng cực trầm, mang theo ý cảnh cáo.

Cả người của Tóc Trắng cứng đờ, trong lòng vẫn còn tức, miễn cưỡng hất tay của Hồ Mộng ra.

Trình Tiêu chậm rãi cất bật lửa, cúi sát người lại gần Chu Thanh Dao, nhìn chóp mũi non nớt và đôi mắt nho nhỏ của cô, mặc dù cánh tay bị xây xát, chảy tơ máu đỏ nhưng đôi mắt của cô không hề có bất kỳ sự nhút nhát và ấm ức nào.

Khuôn mặt anh cách gần như vậy, ngũ quan sâu hút được phóng đại lên nhiều lần, mỗi đường nét đều tiến vào con ngươi trong vắt của Chu Thanh Dao, thậm chí cô còn nghe rõ được tiếng hít thở của anh.

Giữa hè oi bức, nhưng không là gì với trái tim đang đập rộn ràng lúc này.

Cô nhìn nam sinh đang gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực.

Cảm giác giống như bạn đã quen đứng từ xa để nhìn người đó, rồi một ngày nọ, người đó đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bạn, khiến bạn vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt. Sau đó, nội tâm dần xuất hiện một giọng thôi thúc, muốn chạm thử một lần để xem người đó có phải là thật hay không?

“Muốn học đòi làm anh hùng thì phải tự biết sức nặng của bản thân trước.”

Chu Thanh Dao nhìn anh, “Nếu không thử thì làm sao biết được sức nặng của mình đến đâu?”

“Không sợ chết hửm?”

“… Không sợ.”

Trình Tiêu sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười. Anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, “Đã có dũng khí cầm dao thì phải chuẩn bị tâm lý chấp nhận bị thương.”

Chu Thanh Dao mím môi.

Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.

Đám học sinh đang vây xem như ong vỡ tổ, ồ ạt trở về lớp học. Nam sinh mặc áo thun trắng lười biếng ưỡn lưng, nói với Trình Tiêu, “Đi thôi.”

Tóc Trắng theo sau bọn họ, đi được hai bước vẫn không quên quay lại, doạ dẫm Hồ Mộng nhát gan, trên mặt là nụ cười ác ý.

“Tiền bảo kê, lần sau sẽ thu.”

Trong giờ học.

Hành lang bên cạnh lớp 11 – 6 vẫn ồn ào như cũ, mấy người tụm lại vừa hút thuốc vừa tán gẫu.

Tóc Trắng chống hai tay lên thành cầu thang, nửa người ngửa ra sau, nhìn y như con cá chạch lạng tới lạng lui, chẳng biết mồm đang hát cái gì mà cứ lẩm bẩm như đạo sĩ.

Chàng trai cao gầy rời khỏi cầu thang, đi về phía bức tường và đoạt lấy bật lửa trong tay Trình Tiêu, tuỳ ý bật vài cái rồi nhìn ngọn lửa đỏ rực.

“Ông thần này làm sao thế nhỉ? Không lẽ hôm qua uống rượu còn chưa tỉnh?” Chàng trai ấy hỏi.

Trình Tiêu rít điếu thuốc, thở ra làn khói mờ ảo, “Mày từng thấy nó bình thường bao giờ chưa?”

Chàng trai rút điếu thuốc ra, ném lên người Tóc Trắng. Y hất cằm, cười châm chọc, “Tao nói này cậu Dương, mày quậy thì về nhà mà quậy, bớt động vào mấy học sinh gương mẫu đi. Ba mày còn phải dựa vào họ để kiếm thêm thu nhập, cho tiền mày xài đấy. Mày cứ doạ cho người ta sợ chết khϊếp như thế, không phải là tự đập chén cơm của mình sao?”

“Bố mày mặc kệ, việc này thực sự không bỏ qua được!”

Tóc Trắng hừ lạnh, khinh thường nhìn qua, “Mở mồm là nói lưu manh với chả du côn, bộ lớp 11 – 6 bọn mình đã đào mộ tổ tiên nhà nó lên chắc? Không phải nó nói bọn mình thích trấn lột tiền hả? Sau này tao gặp lần nào tao trấn lột lần đó.”

“Phi, tao nhổ vào cái vinh dự chết tiệt của lớp này!”

Chàng trai cười khuyên nhủ, “Dù gì thì… đối xử với con gái phải ga lăng một chút.”

“Mày đang nói hai con mọt sách mới lớn kia đấy à?”

“Tôn trọng chút coi, người ta là cơm áo gạo tiền của mày đó.”

“Có mà cơm áo gạo tiền của mày đấy…”

Tóc Trắng nghiến răng nghiến lợi xông lên, nhưng tay còn chưa bắt được người thì chàng trai kia đã nhanh chóng trốn thoát. Tóc Trắng va vào tường, cái trán sưng chù vù.

Con mắt của Tóc Trắng ươn ướt, gầm lên như sư tử rống giận, “Kỳ Hạ, mẹ mày trốn làm chó!”

Chàng trai tên Kỳ Hạ lại gần, liếc nhìn cái trán sưng vù của cậu ta, sau đó lại nhìn Trình Tiêu đang hút thuốc bên cạnh, “Cậu Dương bị thương nặng, hay là bọn mình nhân cơ hội này trói nó lại để tống tiền Hiệu trưởng đi.”

Trình Tiêu nhấn điếu thuốc vào tường, nhìn tàn than rơi rụng lả tả.

“Mày có chắc là ba nó sẽ bỏ tiền ra chuộc không?”

Kỳ Hạ lập tức hiểu ra ẩn ý trong câu nói của anh, giả vờ xoa cằm.

“Chắc ba nó sẽ nói là gϊếŧ con tin đi, tuyệt đối đừng nương tay…”

Tóc Trắng thẹn quá hoá giận, chửi um lên:

“Mày cút!”

Đêm hè Giang Châu nhất định xứng danh địa ngục trần gian.

Phòng của Chu Thanh Dao không có máy lạnh, chỉ có một cái quạt trần cũ kỹ, cố gắng “kẽo kẹt” quay từng vòng cũng không vắt ra được gì ngoài một luồng gió nóng ẩm mốc, thổi vào người như kích hoạt chìa khoá, khiến toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Lúc cô làm xong bài tập đã là mười giờ.

Cô vừa định đứng dậy cử động tay chân bị cứng đờ, cửa phòng đột ngột bị người khác đẩy ra, một thân hình bụ bẫm chạy vào.

“Chị ơi, ăn kem nè.”

Cu cậu đưa bịch kem màu lục trong tay cho cô, khuôn mặt mũm mĩm vui vẻ cười nói: “Là kem đậu xanh mà chị thích nhất đó.”

Một cây kem năm tệ, bình thường cô không dám mua, chỉ có một lần ngẫu nhiên thèm nên mua, không ngờ dáng vẻ mãn nguyện của cô khi cắn que kem lại được cu cậu nhỡ kỹ trong lòng.

Từ đó về sau, mỗi lần ba Chu dẫn cu cậu ra ngoài chơi vào buổi tối, lúc nào về cậu cũng vòi ba Chu mua kem cho cô ăn đã thèm.

Kem đậu xanh thơm béo mùi đậu, thân kem vào miệng thì tan, khiến người ta tíc tắc quên đi cái nóng ngày hè, đầu óc tạm trống rỗng, Chu Thanh Dao trở nên mềm yếu một cách lạ thường.

Lúc ba Chu đi vào phòng, một lớn một nhỏ đang yên lặng ngồi trên giường, mỗi miệng cắn một que kem.

Hình ảnh dịu dàng ấy khiến trái tim ông khẽ động, vui mừng nói: “Người chị như con cũng có sức nặng lắm, thằng bé đi đâu cũng không quên mua phần cho con.”

Chu Thanh Dao cắn miếng kem cuối cùng rồi ném que gỗ vào thùng rác. Cô ngẩng đầu nhìn ba Chu một cái, không nói gì.

Ánh mắt của Chu Hàn Sinh đặt trên người cậu con trai, “Tiện Tiện, con ăn xong thì ra ngoài đi, ba và chị nói chuyện một lát.”

“Bí mật gì thế? Con cũng muốn nghe.” Ông trời con ăn vạ không chịu đi.

Người đàn ông nghiêm mặt, trừng mắt nhìn cu cậu.

Trước sự uy nghiêm của ba, Chu Thanh Tiện không tình nguyện nhảy xuống giường, cơ thể bụ bẫm hoạt động, lưu luyến bước ra khỏi cửa.

Trong phòng chỉ còn lại hai cha con.

Chu Thanh Dao ngồi trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn cô, nhất thời yên lặng.

Chu Thanh Dao giống như phiên bản thu nhỏ của mẹ con bé vậy, dáng người tuy gầy nhưng rất thông minh lanh lợi. Cô cao không đến 1m60, nặng cũng không đủ 90 cân (khoảng 45 kg).

Ở trong căn nhà này, cô rất ít khi cười, giữa hàng mày thanh tú luôn ẩn chứa sự cô đơn và nỗi buồn man mác.

Ông biết, cô không hề hạnh phúc.

Sáu năm trước, ông và mẹ của Chu Thanh Dao ly hôn trong hoà bình, sau đó bà đến Bắc Kinh ra sức lập nghiệp. Ban đầu, năm nào bà cũng trở về thăm cô khoảng một hai lần, mua cho cô rất nhiều váy đẹp, còn dẫn cô đến công viên giải trí. Nhưng hai năm sau đó, bà lại hoàn toàn biến mất, ngoại trừ phụ cấp nuôi dưỡng được gửi đến hằng tháng thì đến một cú điện thoại hỏi thăm cũng chẳng thấy đâu.

Tuy Chu Thanh Dao không nói, nhưng ông nhìn ra được, cô rất mất mác, cũng rất đau lòng.

Chu Hàn Sinh chậm rãi đi đến bàn học, rút ra một tờ tiền màu đỏ mới tính rồi kẹp vào quyển sách.

“Đây là sinh hoạt phí tuần này.”

Sau đó, ông nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thêm một cành lá chồng lên nhau rồi. Ông thấp giọng nói: “Lần này ba cho thêm một trăm, con tự mua đồ mình thích ăn nhé.”

Chu Thanh Dao không vui không buồn đáp: “Cảm ơn ba.”

“Nghỉ ngơi sớm một chút, nếu thấy nóng thì đến phòng ngủ chính đi, máy lạnh trong phòng mát mẻ, ba ngủ dưới đất cũng được, để giường cho bọn con nằm.”

“Không cần đâu ạ.”

Chu Thanh Dao nhỏ giọng từ chối, chỉ vào cái quạt trần lắc lư trên đầu, “Có nó là đủ rồi.”

Ba Chu thở dài, cũng đoán trước được cô sẽ không đồng ý nên không khuyên bảo nhiều. Ông bèn đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.

— Kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Chiếc quạt trần cũ kỹ đã có tuổi, dù chỉnh lên mức độ cao nhất cũng không mát nổi.

Nhưng Chu Thanh Dao quen rồi, cô sửa soạn sách vở rồi nằm xuống giường.

Chiếu được làm từ trúc, gần như không có tác dụng tản nhiệt, chỗ đặt lưng ngủ đỏ lên như bị bỏng, cô lăn qua lăn lại, cả người đổ đầy mồ hôi.

Chu Thanh Dao đứng dậy, xuống giường, định bụng ra phòng khách để tìm dưa hấu ăn dở trong tủ lạnh, nhưng khi đến giữa phòng khách, cô chợt dừng bước, lắng nghe tiếng hát vang lên trong phòng ngủ chính.

Cậu bé thơ ngây vừa vỗ tay vừa cười vui sướиɠ, xen lẫn những lời ngợi khen của người đàn ông và người phụ nữ. Ba giọng nói đồng thanh một cách hoàn hảo, dù cách một cách cửa vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấm áp và hạnh phúc bên trong.

Chu Thanh Dao thôi nhìn, vô thức phong bế thính giác, ngăn chặn tất thảy âm thanh khiến đầu óc rối loạn ở bên ngoài.

Cô đi vào bếp, mở tủ lạnh rồi nhìn lên.

Nửa trái dưa hấu đã bị người khác múc rỗng, chỉ thừa lại một chút nước dưa màu đỏ.

Chu Thanh Dao bình thản đóng cửa tủ lại, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết ngoài kia.

Ánh trăng thanh tao mà dịu dàng, hệt như bàn tay ấm áp của mẹ, hoà ái xoa đầu con thơ.

Đêm hè oi bức, bên tai cô chợt vang lên giọng nam trầm khàn:

“Đã có dũng khí cầm dao thì phải chuẩn bị tâm lý chấp nhận bị thương.”

Chu Thanh Dao cúi đầu, cười chua xót.

Cô không có dũng khí.

Cô chỉ là một linh hồn cô độc và khiếm khuyết, phải vật lộn để chống đỡ thân thể mục rỗng này.

Thoạt nhìn kiên cố như không gì có thể lay động, nhưng thực ra chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ tức khắc vỡ tan.