Chương 1

Edit+beta: Pomato.

Buổi chiều trong tuần, cửa hàng đồ ngọt thường không có khách, vô cùng thảnh thơi.

Mấy nhân viên cửa hàng tụm đầu đứng trước quầy, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất về giới giải trí.

"Mọi người xem tin tức buổi sáng nay chưa? Tin tức siêu bùng nổ, ảnh đế thế mà lại kết hôn rồi! Còn nhận nuôi một đứa bé nữa!"

"Nam Giác hả?"

"Đúng! Chính là anh ta!"

"Tôi còn chưa xem! Thật hay giả vậy? Anh ta kết hôn rồi?"

"Thật! Đối tượng kết hôn là tổng giám đốc tập đoàn Bùi thị, giá trị bản thân trăm tỷ, Bùi Thừa Doãn!"

"Không phải một năm trước Nam Giác rời khỏi ngành giải trí rồi sao?"

"Là giải nghệ, lúc ấy có chó săn đào ra anh ta vì kết hôn nên giải nghệ, nhưng ai mà nghĩ tới đối tượng sẽ là Bùi Thừa Doãn vừa có tiền vừa có quyền chứ!"

"Cái này tôi biết, trước đó mấy ngày một nhà ba người đi du lịch bị chụp lén, buổi sáng chủ đề vẫn còn siêu hot, toàn Weibo bị đơ, hiện tại đã bị xóa sạch không dấu vết, ảnh chụp cũng không tìm được."

"Trời ạ, nhóc con này thật may mắn quá đi! Hai vị phụ huynh, một là ảnh đế, một là tổng giám đốc trăm tỷ! Tuổi còn nhỏ đã sống cách xa vạch đích, hâm mộ chết!"

Đám người nói chuyện quá nhập tâm, cửa hàng đồ ngọt tự động mở cửa, chuông gió theo gió khẽ động, có khách vào.

Mấy người lập tức quay về trạng thái công việc, đồng thanh hô: "Chào mừng quý khác đã ghé thăm, chúc quý khách buổi chiều tốt lành."

Khách đến là một bé trai, vẻ ngoài rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, đôi mắt đen nhánh ngập nước, hai má phúng phính mập mạp trông như cái bánh nếp.

Nhưng vóc dáng hơi nhỏ, nhìn chắc chỉ tầm hai ba tuổi, thân hình tròn tròn nhỏ nhỏ, còn không cao bằng quầy thấp nhất.

Đi đường còn bị vấp, vừa chậm rãi mυ"ŧ ngón tay, vừa ngửi ngửi xung quanh, tò mò nhìn vào bên trong.

Nhóc con đáng yêu quá đi!

Nhân viên cửa hàng hoàn toàn không thể chống cự lại sự dễ thương bé con nhỏ nhắn mềm mại này.

Thấy không có người lớn cùng đi, một nhân viên trong cửa hàng liền đi qua hỏi: "Em trai nhỏ, em đi một mình hả? Ba và mẹ của em đâu?"

Đến gần nhìn nhóc con càng đáng yêu hơn.

Ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, tựa như con búp bê BJD sống, đôi má phúng phính mềm mại, tràn ngập sự cám dỗ, khiến người ta muốn véo.

Nhân viên cửa hàng cố kìm nén suy nghĩ xấu xa của mình, hỏi lại lần nữa: "Bé con, ba và mẹ của em đâu?"

Nhóc con ngậm ngón tay, trả lời bằng giọng sữa: "Oa, ba ba..."

"Đúng rồi, ba đâu?"

Nhân viên cửa hàng chú ý tới trang phục của cậu nhóc, là trang phục trẻ em của một hãng hàng hiệu xa xỉ nào đó năm nay mới ra, từ đầu đến chân, ít cũng phải hơn vạn. Được lắm, còn là một tiểu thiếu gia nữa.

Sao tiểu thiếu gia đáng yêu này lại phải trực tiếp đi mua bánh gato làm gì nhỉ? Không lẽ phụ huynh không dạy nhóc sao?

Không đợi nhóc con trả lời, chuông gió lần nữa vang lên, nhân viên cửa hàng ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đang tiến đến.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất tao nhã. Mặc bộ vest được cắt may cẩn thận, từ đầu đến chân không tìm ra một nếp gấp, nhưng sắc mặt hắn có vẻ nghiêm túc lạnh lùng, toàn thân toát ra vẻ người sống chớ gần.

Hắn hẳn là ba của nhóc con.

Hắn bước vào và tiến đến chỗ nhóc con, một tay ôm bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé.

Khác với vẻ ngoài thờ ơ, động tác lại toát ra mấy phần cưng chiều.

Nhóc con không giãy dụa, ngoan ngoãn bị người đàn ông bế lên, tiếp tục mυ"ŧ ngón tay, chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu, nhìn người đàn ông một cách ngây thơ.

"Sơ Sơ, con lại chạy lung tung, không phải ba đã nói là không được chạy lung tung sao?" Người đàn ông bất lực nói, sau đó qua sang xin lỗi nhân viên, "Thật xin lỗi, nhóc con không cẩn thận chạy vào."

Ông bố trẻ đẹp cùng nhóc con đáng yêu, hình tượng này quá đẹp mắt, nhân viên bán hàng xém chút nhìn đến phát ngốc.

Sau đó vội hoàn hồn xua tay: "Không sao không sao, nhóc con không bị lạc là may rồi."

Người đàn ông nhanh chóng ôm nhóc con ra ngoài. Nhân viên cửa hàng quay đầu lại, thấy vẻ mặt kích động của hai đồng nghiệp.

Cô hỏi: "... Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"

"Bùi Thừa Doãn! Cái người vừa rồi chính là Bùi Thừa Doãn!"

"Cái gì? Người vừa rồi là Bùi Thừa Doãn?"

"Chắc chắn là anh ta! Tôi vừa tìm ảnh chụp! Giống nhau như đúc á!"

"Chồng của ảnh đế cùng con trai vậy mà đến tiệm chúng ta!"

"Thế mà không chụp ảnh lại!"

"Tiếc quá đi a a!"

Đây là lần đầu tiên mấy người ở gần nhân vật chính của câu chuyện (nhân vật chính của đờ ram ma), vội vàng áp mặt vào cửa kính sát tường nhìn ra bên ngoài.

Đáng tiếc người đàn ông đã ôm nhóc con lên xe, chỉ để lại một bóng xe đã xa.