Chương 11

Edit+beta: Pomato.

Một nhà ba người rời khỏi giường.

Bùi Thừa Doãn nhìn Tiểu Nam Sơ ăn sáng xong mới đi ra ngoài: "Hôm nay anh sẽ tham gia một sự kiện, sẽ phát trực tiếp, đến lúc đó các em có thể xem."

"Được." Nam Giác ôm lấy bảo bối nhỏ ra cửa tiễn hắn, "Sơ Sơ, vẫy tay chào ba, nói tạm biệt nào."

Nhìn qua cực giống gia đình con người bình thường.

Nhưng Tiểu Nam Sơ lại khác với suy nghĩ của ba, nói với Bùi Thừa Doãn: "... Ba, về sớm chút nha!"

Hai mắt nhóc con rực sáng lấp lánh ánh sao, Bùi Thừa Doãn véo véo má của bé, càng nhìn càng thấy thích.

Mặc dù hiện tại hơi nghịch ngợm, còn rất thích chạy lung tung, nhưng nếu thay đổi góc nhìn thì dũng cảm hơn trước kia nhiều, giống như sói con vừa ngoan vừa không biết sợ.

Ai cũng nói con cái càng lớn càng giống phụ huynh, Bùi Thừa Doãn cảm thấy không sai.

Bùi Thừa Doãn nói: "Được, ba sẽ về sớm một chút, đến lúc đó sẽ dẫn Sơ Sơ ra ngoài chơi."

Tiểu hồ ly bảo bảo cuối cùng cũng vui vẻ, mắt cười cong tít: "Ừm, được ạ! Sơ Sơ, chờ ba nha!"

Bùi Thừa Doãn nhìn về phía Nam Giác: "Đi đây, tối nay anh sẽ mang vệ sĩ về."

Nam Giác nhìn hắn với ánh mắt "Anh là nhất": "Đi đi."

Chờ Bùi Thừa Doãn đi, Tiểu Nam Sơ mới hỏi: "Ba ơi, sĩ sĩ là cái gì?"

"... Sĩ sĩ?"

Tiểu Nam Sơ nghiêm túc gật đầu.

Nam Giác cẩn thận nghĩ nghĩ: "Là vệ sĩ à?"

Tiểu Nam Sơ còn cảm thấy mình phát âm vô cùng chuẩn: "... Vâng, là nó!"

Nam Giác cười: "Vệ sĩ tức là có thể bảo vệ Sơ Sơ..."

Người? Sói? Chó?

Thật khó giải thích bằng lời, Nam Giác ngập ngừng, xoa đầu tiểu bảo bối: "Chờ ba về, Sơ Sơ sẽ biết thôi."

Nhưng làm gì có hôm nào Tiểu Nam Sơ kiên trì đợi Bùi Thừa Doãn về.

Nhóc con là một con hồ ly nhỏ ưa thích tự do, lúc còn ở Tiên Sơn thích chạy loạn khắp nơi, không thể nhốt mình trong nhà.

Ngủ trưa dậy, bảo mẫu dẫn bé đi dạo quanh tiểu khu.

Thật ra cho tới bây giờ, Tiểu Nam Sơ vẫn chưa có cảm giác thuộc về nhân giới.

Mặc dù Bùi Thừa Doãn và Nam Giác đối xử với bé rất tốt, bé cũng thích được các ba ôm ôm hôn hôn.

Mặc dù trứng gà ở nhân giới ăn rất ngon, bé có thể ăn tận ba cái một lúc.

Mặc dù đồ chơi nhân giới cũng rất thú vị, nhưng bé thích nghịch kính mắt của ba nhất.

Nhưng bé là tiểu hồ ly mà, không phải cục cưng loài người, đợi sau khi tìm đủ đuôi, bé sẽ phải trở về Tiên Sơn.

Cho nên bé mới không nghe lời ba, luôn luôn chạy loạn khắp nơi, bởi vì bé phải cố gắng tìm đủ đuôi, khôi phục linh lực, trở thành một tiểu hồ ly tự do.

Bọn họ ở trong tiểu khu có diện tích rất lớn, cực kì chú trọng an toàn, cho nên mỗi căn biệt thự đều cách nhau một khoảng hợp lý.

Không chỉ vậy còn có đầy đủ các tiện ích, bao gồm cả mua sắm cũng có trong tiểu khu.

Hôm qua có đại tiên bay qua đây, Tiểu Nam Sơ vô cùng tiếc nuối bản thân bỏ lỡ, cho nên quyết định ôm cây đợi thỏ, hôm nay ở ngoài đợi, không sợ không đuổi kịp.

Tuy hôm nay không ngửi thấy bất kỳ linh lực nào, nhưng lại bất ngờ ngửi thấy mùi khác.

Bé con ấy vậy mà ngửi thấy mùi của tiểu thanh long kia.

Tiểu Nam Sơ không thể tin được, cho là mình ngửi nhầm, nhưng cái mùi này sao bé có thể quên được.

Bé đang vui vẻ hái quả ở Tiên Sơn, còn chưa ăn được miếng nào, đột nhiên liền bị hất bay.

Khoảnh khắc va chạm ấy, bé không kịp thấy rõ bộ dáng đối phương, nhưng mùi trên người đối phương bé nhớ rất rõ.

Cho dù tiểu thanh long kia có hóa thành tro cốt, bé chỉ cần ngửi một cái cũng đoán ra.

Thủ phạm hại bé thành ra như này!

Phải dạy cho kẻ thù nhỏ này một bài học!

Tiểu hồ ly bảo bảo không bình tĩnh nổi, vội chạy theo mùi để báo thù.

Đợi khi tìm được tiểu thanh long kia, đầu tiên bé sẽ đá nó một cái, rồi đã nó một cái, cuối cùng đá nó cái nữa.

Cho dù đánh không lại thì vẫn muốn đánh!

Thà rằng chiến đấu đến chết cũng tuyệt không lùi bước.

Hai chân ngắn nhanh chóng tăng tốc, Tiểu Nam Sơ điên cuồng chạy theo nơi phát ra mùi.

Ý niệm báo thù tỏa ra càng lúc càng lớn, chạy không chỉ nhanh hơn mà còn vững hơn.

Bảo mẫu phía sau bé hoảng sợ, vội vàng đuổi theo: "Tiểu thiếu gia, không được chạy, coi chừng ngã! Tiểu thiếu gia, chậm một chút!"

Tác giả có lời muốn nói: Nam Giác: Con đáng yêu như thế, nhất định là giống mình.

Bùi Thừa Doãn: Con đáng yêu như thế, khẳng định là giống mình.

Tiểu hồ ly nhìn bọn họ một chút, cuối cùng leng keng đi ngang.

Cảm ơn bạn @Tyn đã đề cử cho mình. Tặng bạn một trái tim to to nhó 🥰❤️❤️