Chương 6

Edit+beta: Pomato.

Muốn tóm được một con hồ tiên thông minh không phải chuyện dễ.

Nam Giác đã phải tốn không ít thời gian để chuẩn bị, đợi lúc bắt được tiểu hồ ly, nhất định phải bắt nó nằm sấp lên đùi, sau đó tét mông thật mạnh.

Cúp điện thoại xong, anh quay lại trong phòng.

Tiểu Nam Sơ đã ăn xong một cái trứng ốp la, đang cố gắng lấy thêm cái thứ hai.

Hết sức tập trung, vô cùng nghiêm túc, còn không thèm chớp mắt, nhìn chằm chằm cái đĩa.

Chỉ vì một cái trứng mà như dồn hết sức vào.

Nam Giác nhìn một hồi, quả nhiên vẫn là cục cưng nhà anh đáng yêu nhất.

Mặc dù bây giờ có hơi hiếu động quá mức, nhưng ít ra sẽ không làm loạn như con hồ ly nhỏ kia.

Ăn sáng xong, Tiểu Nam Sơ ngồi trên sàn phòng khách chơi đồ chơi.

Bé con có rất nhiều đồ chơi, nguyên bộ dụng cụ nhà bếp dành cho trẻ em, một ngôi nhà búp bê lớn, đủ thể loại đồ chơi xếp hình, bởi vì phòng khá rộng nên bé còn có thể lái cả ô tô trong nhà.

Nhưng Tiểu Nam Sơ không có tý hứng thú nào với mấy cái này, chơi xong một lần là hết cảm giác mới mẻ.

Bé thích chơi với túi rác nilon, gặm dây cáp, thích nhất là nghịch mắt kính hóa trang của ba.

Nam Giác có rất nhiều kính mắt, nhưng phần lớn đều có số phận bi thảm, bị Tiểu Nam Sơ nghịch ném lung tung khắp nơi.

Đừng thấy nhóc con bé tý thế, đi còn chưa vững, nhưng lực tay cầm đồ vô cùng chặt.

Cũng may hai ngày trước anh vừa mua cho nhóc con một con búp bê cáo ghi âm, có thể lặp lại lời người khác đã nói, cuối cùng cũng khơi được chút hứng thú của bé con.

Bây giờ đang bận nói chuyện với con búp bê cáo ghi âm.

(Chắc giống con bông hoa lắc lư biết nói)

Nam Giác ngồi trên ghế sô pha, vừa trông con trai, vừa đọc tài liệu.

Ở nhà nhàn rỗi không có gì làm nên anh muốn làm gì đó nghiêm túc, quyết định đầu tư cổ phiếu.

Làm gì có chuyện lúc nào cũng thua lỗ, anh là thần cây chứ đâu phải thần nghèo, anh nhất định có thể tìm thấy thứ gì đó hợp với bản thân ở nhân giới.

Nam Giác nhắn tin cho Bùi Thừa Doãn: [Về chưa? Đưa bé con ra ngoài?]

Bùi Thừa Doãn hiểu ngay: [Buổi chiều về, anh sẽ đưa bé con đi.]

Nam Giác: [Em quyết định sẽ đầu tư cổ phiếu]

Bùi Thừa Doãn: [!?]

Nam Giác: [?]

Nam Giác: [Dấu hỏi với dấu chấm than là sao? Coi thường em?]

Bùi Thừa Doãn: [Tất nhiên là không phải.]

Bùi Thừa Doãn: [Chỉ là biểu đạt sự kinh ngạc của anh.]

Nam Giác: [Sao lại kinh ngạc?]

Bùi Thừa Doãn: [Vì em rất kiên cường, càng thất bại lại càng cố gắng hơn.]

Bùi Thừa Doãn: [Tinh thần đó của em luôn truyền cảm hứng cho anh, cũng là động lực lớn nhất để anh kiếm tiền.]

Kẻ thất bại được hắn nhắc đến một cách rất mới mẻ và độc đáo.

Nam Giác: [Trực giác nói em biết, lần này có thể thành công.]

Bùi Thừa Doãn: [Anh tin tưởng trực giác của em.]

Bùi Thừa Doãn: [Nhưng ở nhà nếu không có chuyện gì làm, có thể giúp anh kiểm tra danh sách khách mời tiệc cuối năm năm nay một chút, xem có thiếu ai không.]

Tập đoàn Bùi thị hàng năm đều tổ chức một bữa tiệc cuối năm.

Vốn dĩ bọn họ định công khai quan hệ của hai người trong bữa tiệc tối năm nay, đồng thời ra mắt Tiểu Nam Sơ.

Không ngờ bất cẩn bị đám chó săn chụp ảnh, truyền ra ngoài trước.

Nam Giác biết rõ các mối quan hệ cá nhân của Bùi Thừa Doãn, nếu không biết có thể đi tra, cái này khá phù hợp với bản thân.

Nam Giác: [Được, em biết rồi.]

(Pomato)

Cả buổi sáng cứ thế trôi qua một cách bình yên.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiểu Nam Sơ bị ôm vào phòng ngủ ngủ trưa.

Chiếc giường lớn bốn mét khiến tiểu hồ ly bảo bảo mộng du cũng không thể ngã ra ngoài.

Mà giường còn có thanh chắn giường bao quanh, cho dù có lăn khắp giường cũng không bị rơi xuống đất.

Ngủ trưa không sâu như ngủ đêm, Tiểu Nam Sơ đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm thấy một cỗ linh lực lớn lướt qua, bé mở mắt ra, sau đó tỉnh ngay lập tức.

Không sai, là linh lực thật, không phải ảo giác.

Mặc dù chỉ chợt lóe lên, nhưng Tiểu Nam Sơ vẫn có thể cảm nhận được, có thể thấy đối phương mạnh đến mức nào.

Tiểu hồ ly bảo bảo lập tức trở nên vui vẻ, tức là có đại tiên ở quanh đây.

Đại tiên, hút tiên khí!

Tiểu hồ ly bảo bảo nhất định không bỏ lỡ cơ hội này, vội vàng đứng dậy khỏi giường, bé muốn đi tìm vị đại tiên này giúp đỡ.

Nhưng chiếc giường bốn mét rộng lớn này lại là kiếp nạn đối với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của hồ ly nhỏ, đến gần thanh chắn, bé sửng sốt.

Cái này sao mà ra ngoài được, xuống giường xong còn cửa phòng, muốn đi ra ngoài còn có cửa chính...

Cũng may linh lực trong cơ thể mặc dù hỗn tán nhưng cũng không phải không còn tý nào.

Tiểu hồ ly bảo bảo cố sử dụng chút linh lực còn sót lại, sau nhiều lần cố gắng mới có thể mở thanh chắn giường ra.

Nhưng bé lại quên mất độ cao của giường, trực tiếp nhảy xuống.

Cuối cùng lăn tròn vài vòng trên thảm lông.

Ô, bị dập mũi, hơi đau đau.

Nhưng trong lòng lại ngập tràn sự kích động có thể gặp được đại tiên, tiểu hồ ly bảo bảo đỏ mắt đứng lên, tiếp tục ra mở cửa phòng.