Chương 3: Y vu

Thẳng đến khi sắc trời tối sầm, mới có người nhìn thấy phía chân trời có những điểm đen bay tới.

Đám người Lôi Mộc được bảo vệ ở chính giữa, chung quanh là người của đội săn bắn, vừa mới nhìn thấy xong trong chốc lát, bóng đen phía xa xa đã rõ ràng hơn rất nhiều, còn mang theo chiến lợi phẩm của bọn họ.

Mắt thấy đội săn bắn đã trở về, Bốc Mã thở phào nhẹ nhõm, mọi người cũng tránh sang một bên, để lại vị trí đủ để cho đội săn bắn dừng lại.

Đội săn bắn hơn một trăm người có chút khổng lồ, con mồi bọn họ mang về càng cần có đầy đủ không gian để đặt xuống.

Ánh mắt Chử Thương nhìn lướt qua trên vuốt ưng, có hai con mồi hình thể còn lớn gấp đôi so với bản thân ưng, vuốt ưng sắc nhọn như gai ngược xuyên thủng lớp da thú cắm vào trong thịt, gắt gao bắt lấy con mồi.

Bịch bịch bịch, con mồi rơi xuống từ giữa không trung phát ra từng tiếng vang trầm đυ.c cực lớn, khi đám thú nhân đáp xuống đất đều đã biến thành hình người, vu sư đứng trên lưng thú nhân cũng không chút tổn hại đứng trên mặt đất.

Nhưng lại có hai người bị ôm lấy, Lôi Mộc đang nước mắt lưng tròng đứng ở bên cạnh, đó là một thú nhân có tướng mạo tương tự với nhóc, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trên người bê bết máu.

Lúc Lôi Hổ đang dò xét chung quanh thì gặp phải một con mãnh thú thời kỳ con non, toàn thân mãnh thú đều là bảo bối, cho dù vài ngày trước bộ lạc bọn họ mới vừa bởi vì vậy mà chịu tổn thất nghiêm trọng, nhưng Lôi Hổ nghĩ tới đứa em trai còn thiếu chút nữa không thể vào đội săn bắn của mình, nhìn thấy hung thú chỉ nghĩ tới máu thịt tràn đầy năng lượng của nó, nhịn không được lén lút tấn công lại bị hung thú gây thương tích.

Nếu không phải có Bồ Sơn đuổi tới cứu hắn, có lẽ Lôi Hổ đã tử vong tại chỗ, nhưng hiện tại hắn cũng cách cái chết không còn xa.

Cũng may con mãnh thú này thật sự là con non, bị đội săn bắn gϊếŧ chết mang về.

"Tôi đi lấy chút thảo dược tới đây, Bốc Mã em cứ xử lý vết thương cho bọn họ trước." Tộc trưởng vừa mới trở về nói xong lập tức bay về phía huyệt động, không dám lãng phí một giây phút nào.

Trên mặt mọi người đều mang theo lo lắng, nhưng cũng không có hoảng loạn, vừa nhìn đã biết bọn họ đã trải qua rất nhiều tình cảnh tương tự.

Chỉ có Lôi Mộc nhỏ tuổi gấp đến độ xoay vòng vòng, lúc nhìn thấy Chử Thương, nước mắt đảo quanh trong mắt hơi chững lại, cuối cùng thu về: "Chử Thương, anh có thể giúp anh của em trị liệu không?"

Những người khác cũng chợt nhớ tới năng lực thiên phú của Chử Thương, nhưng nghĩ đến ngay cả đội săn bắn hắn cũng không vào được, hẳn là vu lực hơi tương đối yếu. Nhưng mọi người cũng hiểu được tâm trạng của Lôi Mộc, lúc này Lôi Hổ đã là đang chờ chết, có cứu hay không cũng chỉ như vậy.

“Tính mạng quan trọng, lúc này còn nói cái gì có giúp hay không, chỉ cần có thể giúp được anh sẽ không từ chối... Hắn đây là làm sao?” Chử Thương chủ động tiến lên kiểm tra, nhìn thấy vết máu đọng lại, chân mày vô thức nhíu lại.

Một vết thương xé rách chạy dọc eo bụng Lôi Hổ, toàn bộ bụng của hắn đều bị rạch ra, ruột cũng bị lộ ra một phần.

Chử Thương sinh hoạt ở hiện đại chưa từng thấy qua cái này, hắn hơi dừng một chút rồi đưa tay lật ruột kiểm tra, lá lách bị tổn thương nhẹ, trên ruột bị trộn lẫn bùn đất, nhìn kỹ ở phía trên có vài vết rách, vết thương này mà ở hiện đại cũng có chút gay do.

Nhưng thể chất thú nhân quả thật rất mạnh, vết thương như vậy cũng có thể chống đỡ được đến khi trở lại.

“Tôi và mấy Chúc vu khác đã thử qua, vết thương lớn như vậy cũng chỉ có thể làm cho hắn bớt chảy máu một chút.” Kê Y đứng ở một bên, ánh mắt nhìn Lôi Hổ rất tiếc hận, hơn nữa vết thương ở nội tạng là loại khó trị nhất.

Chử Thương ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Kê Y mệt mỏi khó tả, chân mày nhíu chặt, nhìn giống như là bị hao tổn tinh thần lực hoặc là vu lực quá mức.

Hắn hơi suy nghĩ một lát, mới nhớ tới người này cũng là một y vu khác trong bộ lạc ngoại trừ hắn, nhưng vu lực của người này mạnh hơn rất nhiều so với nguyên thân, lại còn chủ động gia nhập đội săn bắn.

“Nhưng dù thế nào cũng phải thử một chút." Chử Thương mặt không đổi sắc nói: "Có nước sạch không?”

“Tôi có!" Mấy người bên cạnh vội vàng cởi túi nước da thú treo ở bên hông đưa qua.

Kê Y thở dài một tiếng, lắc đầu nhìn Bồ Sơn bị thương.

Tộc trưởng đã mang thảo dược tới, Bồ Sơn mất máu quá nhiều vẫn còn có thể cứu được, chỉ cần cầm máu lại rồi ăn nhiều một chút bồi bổ thật tốt là được.

Chử Thương tiếp nhận túi nước, trực tiếp đổ vào phần ruột lộ ra ngoài của hắn, rửa sạch cát đá ở phía trên, thân thể Lôi Hổ đang hôn mê cũng không khỏi đau đớn co giật.

“Hít!" Lôi Mộc hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Chử Thương mang theo chút sợ hãi.

Tay Chử Thương không dừng lại, sai người lấy ra một đoạn ruột non của con mồi rửa sạch làm thành áo ruột, hơi xử lý một chút rồi dùng để băng bó lên vết thương trên ruột của Lôi Hổ, sau đó nhắm mắt thử sử dụng vu lực bao trùm lên tay, dẫn vào vết thương của Lôi Hổ.

Lần đầu tiên sử dụng vu lực, mới đầu Chử Thương còn có chút nửa tin nửa ngờ, cho đến khi cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, trong lòng hắn mới chợt buông lỏng một chút.

Xử lý xong vết thương trên nội tạng, Chử Thương khép bụng hắn lại, không thông thạo dùng cốt châm khâu lại, lại tiếp tục dùng vu lực trị liệu. Nếu ở hiện đại ai dám làm như vậy chắc chắn sẽ lập tức bị mắng là lang băm, thậm chí còn bị người nhà bệnh nhân đánh chết.

Nhưng ở đây, một nhà ba người Lôi Mộc đều bị làm cho chấn động, thậm chí còn không dám tiến lên. Mặc dù nhìn rất khó hiểu, nhưng Chử Thương là y vu, nhất định có cách nào đó mà bọn họ không biết.

“Vết thương quá lớn, cho dù tôi có dùng năng lực cũng không lành được, làm cho thịt dính lại, trị liệu cũng dễ dàng hơn rất nhiều, nhìn này, trên vết thương đã có chút khép lại." Nói xong Chử Thương ngừng tay, làm bộ như vu lực không đủ, lúc đứng dậy còn hơi lung lay.

Lôi Mộc cùng cha nhóc liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy tin tưởng: "Cậu có mệt không, để Lôi Mộc đưa cậu về nghỉ ngơi một chút.”

“Đợi lát nữa bộ lạc phân thịt cho cậu tôi sẽ bảo Lôi Mộc đưa qua cho!" Phong Dương vỗ ngực nói.

“Cám ơn, vậy tôi về nghỉ một lát." Chử Thương gật gật đầu, quả thật hắn đang muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cả nhà này lập tức hành động, mặc dù cảm thấy thân thể Chử Thương có hơi yếu một chút, nhưng cũng tự thuyết phục mình, khó trách a phụ Chử Thương lại bảo hắn ở đội thu thập. Hiện tại a phụ cũng đã không còn, nhất định mấy ngày nay đứa nhỏ này rất vất vả.

Mặc dù Chử Thương đã từ chối nhưng Lôi Mộc vẫn không từ bỏ ý định, nhất quyết muốn đưa người về đến nhà, còn giúp hắn khuân dừa lông và Bột bột đinh, không cho hắn động tay vào dù chỉ một chút.

Hiện tại trong lòng Lôi Mộc đang tràn đầy sùng bái hắn, nhóc cảm thấy ngoại trừ thân thể Chử Thương hơi yếu một chút ra thì chỗ nào cũng tốt cả, nhưng mà vu cũng không giống với thú nhân bọn họ trời sinh có cơ bắp và xương chắc khỏe, yếu một chút cũng là bình thường.

“May là có anh, nếu không anh trai em lần này có thể đã mất mạng.” Lôi Mộc thản nhiên nói: "Lúc trước a phụ còn nói Tí Nha có thể không qua khỏi, đó là bởi vì ông ấy không biết anh lợi hại như vậy, chắc chắn lần sau a phụ sẽ không nói như vậy nữa.”

Chử Thương mỉm cười không lên tiếng, lục lại từ trong trí nhớ vớt ra Tí Nha.

Hình như quả thật... hắn quả thật có chút ấn tượng, dường như nguyên thân đã nghe nói qua một lần, trong vụ việc ngoài ý muốn kia, a phụ nguyên thân qua đời, cả nhà Tí Nha đều bị thương, a ba và a phụ của y đều chết tại chỗ, còn Tí Nha được nâng trở về.

...... Chắc cũng là bị thương rất nặng, Chử Thương hơi nhíu mày.

Lôi Mộc kiên trì đưa người đến nhà mới chịu quay về, lát nữa nhóc còn chịu trách nhiệm mang thịt tới cho Chử Thương, cũng không thể qua loa!

Chử Thương mỉm cười nhìn nhóc rời đi, đám người vừa rời đi, nụ cười trên mặt hắn cũng tắt dần, hắn thò tay vào trong chậu đá cẩn thận rửa sạch vết máu bẩn ở phía trên, sau đó đem da thú chưa thuộc ngâm vào trong chậu đá.

Tiện tay hái một phiến lá cây lau ngón tay sạch sẽ rồi chạy về phía có huyệt động trên vách núi, đi tìm “vị hôn thê” kia của hắn.

=====

Đang tập trung edit bộ cá mặn nha mụi người, bên kia đang vô mood nên hơi bỏ bê em này hehe

Cảm ơn mn đã ủng hộ!!!!

Truyện chỉ đăng tại truyenhd, bất kỳ trang nào khác đều là trang lậu. Xin cảm ơn