Chương 4: Cứu người

Chử Thương ở động cây ở phía Đông Bắc bộ lạc, Tí Nha lại ở trên vách núi đá phía Tây Nam bộ lạc, bình thường gần như không đυ.ng mặt nhau.

Lúc này hắn muốn đi tìm y, phải xuyên qua hơn phân nửa bộ lạc.

Người của bộ lạc Ưng tộc đều thích ở chỗ cao như vậy sao?

Chử Thương dừng lại dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn về phía hang động cao khoảng chừng bốn đến năm mươi mét treo trên vách núi gần như thẳng thắp, thực sự là vạn phần khó hiểu, trong nháy mắt hắn lập tức có xúc động muốn quay trở lại.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy thể chất của thú nhân tốt đến mức nào, cũng đã có thể mang về, hẳn cũng không đến nỗi đúng lúc trọng thương không qua khỏi nhỉ?

Nhưng lỡ như vậy thì sao?

Chử Thương cắn răng, đen mặt theo tảng đá nhô lên trên vách núi leo lên.

Ký ức nói cho hắn biết, điều này ở bộ lạc Ưng tộc rất bình thường, nhưng làm một người bình thường, hắn luôn cảm thấy có chút không an toàn.

Cũng may đúng là hắn suy nghĩ nhiều, leo lên rất thuận lợi, hoàn toàn không có bất ngờ gì đã lên đến nơi. Chử Thương có chút khó tin nhìn xuống phía dưới, cảm nhận được gió ở trên cao, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác tự hào không thể giải thích được.

Từ hôm nay trở đi, hắn cũng là người có thể tay không leo núi.

Đổi thế giới cũng không phải không có chỗ tốt nào, ít nhất với tố chất thân thể như thế này, không vất vả rèn luyện mấy năm thì không thể đạt được.

Chử Thương vỗ vỗ tay, tâm trạng sung sướиɠ đi vào trong hang động, nơi này rộng hơn chỗ của hắn rất nhiều, bên trong còn phân ra hai gian phòng, bên ngoài nhìn vào được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng vẫn có thoang thoảng mùi hôi.

Hắn tìm được tung tích của Tí Nha ở tận cùng bên trong, chẳng qua là... trên mặt đất rải rác một ít thức ăn, mà Tí Nha thì lại ngã trên mặt đất, người đã bất tỉnh nhân sự, thậm chí có người bước vào cửa cũng không có phản ứng.

Chử Thương giật mình, theo bản năng tiến lên kiểm tra hơi thở... Cũng may, còn sống, nhưng mà tình trạng cũng không tốt lắm, nhìn miếng thịt sống đã bị cắn qua trong tay y, chắc chắn là cố ép bản thân đứng lên ăn cái gì đó, kết quả là chưa ăn xong đã té xỉu, xem xét mức độ thối rữa của miếng thịt này cũng không biết y đã hôn mê bao lâu rồi.

Cũng may hắn tới đây nhìn xem, nếu không... Chử Thương lắc đầu, đưa tay nâng người lên, lòng bàn tay xuất hiện lực lượng vu lực mắt thường không nhìn thấy, khi tiếp xúc với làn da của đối phương vu lực thâm nhập vào trong.

Lúc trị liệu cho Lôi Hổ hắn đã phát hiện bản thân mình dường như vẫn còn dư lại sức lực, chỉ là nghĩ đến thiên phú tương đối yếu của nguyên thân, nên mới thu liễm lại một chút, lúc này vừa hay có thể cứu người.

“Cũng không biết là cậu may mắn hay là không may mắn đây.” Chử Thương thấp giọng nói, vu lực thăm dò vừa rồi đã phản hồi tình trạng thương tích của đối phương cho hắn.

Trên người có rất nhiều vết thương, gãy hai cái xương sườn, nội tạng bị tổn thương ứ đọng, trên đầu có máu bầm, có thể sống được đến bây giờ, thật đúng là, cũng may xương sườn không đâm vào nội tạng.

Vết thương trí mạng của Tí Nha nằm ở bên trong, so ra, vết thương bên ngoài nhìn trông rất đáng sợ nhưng đợi thêm hai ngày nữa là có thể tự lành.

Chử Thương nhíu mày, trước tiên sờ soạng nâng xương sườn lên, sau đó mới bắt đầu sử dụng vu lực trị liệu vết thương bên trong.

Có vẻ như vu lực có thể xoa dịu cơn đau, đôi lông mày căng chặt của Tí Nha lặng lẽ thả lỏng. Mí mắt của người đang hôn mê khẽ run lên, dường như vô thức mở mắt ra mờ mịt nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó lại bất tỉnh.

Lần này Chử Thương không thu tay về, hắn cũng muốn nhìn xem giới hạn của mình ở đâu.

Vu lực vẫn luôn vận chuyển cho đến khi chỉ còn lại một tia mới thu tay về. Xương sườn của Tí Nha đã được nối lại, nội tạng miễn cưỡng khép lại được một chút không đến nỗi chảy máu.

“Phật nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp Phù Đồ, ta cũng không muốn Phù Đồ, tỉnh lại nhớ báo ân." Chử Thương cũng mặc kệ người có nghe được hay không, sau khi đặt người xuống, hắn nhìn quanh bốn phía, trên mặt đất đều là đồ ăn đã hỏng từ lâu, hẳn là cũng không có gì có thể ăn được.

Lại nhìn người đang bị trọng thương hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nếu cứ để người ở chỗ này....

Một lúc lâu sau, Chử Thương thở dài bế người lên, trước tiên rời khỏi gian phòng này. Kỳ thật ngẫm lại cũng chỉ có hai ba ngày, chờ người này tỉnh dậy có thể tự gánh vác được bản thân, hắn đã có thể mặc kệ, cũng không phải chuyện gì lớn.

Cảm giác bản thân không có cách nào ở tình huống chỉ cần đưa tay ra giúp một chút, lại có thể trơ mắt nhìn y chết trước mặt mình, Chử Thương cũng không tiếp tục giãy giụa nữa.

Chỉ là vách núi quá cao quá dốc không tiện dẫn người đi xuống, Chử Thương đi sang một gian phòng khác tìm được một sợi dây thừng, thuận tiện kéo tới hai tấm da thú sạch sẽ, trói y trên lưng rồi cõng xuống.

……

Lôi Mộc mang thịt ăn tới, kết quả lại không thấy người đâu, nhất thời nghĩ không ra, dứt khoát đứng tại chỗ chờ.

Nhìn thấy phía xa có một bóng người đang chạy tới, nụ cười trên mặt Lôi Mộc lập tức sáng bừng, vài ba bước chạy tới trước mặt hắn hỗ trợ đón người tới.

Chử Thương cũng không từ chối, đi theo trở về động cây, lại trải da thú mang về lên trên mặt đất, ý bảo Lôi Mộc thả người xuống, còn mình thì cầm quả dừa lên, dùng cốt đao khoa tay múa chân một chút.

“Em, để em làm cho!” Lôi Mộc sợ hắn mệt mỏi lập tức xung phong nhận việc, Lôi Mộc cầm lấy quả dừa lông, không dùng dao xương, tay bẻ một cái trái dừa lông đã biến thành hai nửa một lớn một nhỏ, nước ở bên trong vững vàng đựng bên vỏ dừa lớn.

Ánh mắt Chử Thương có chút quỷ dị nhìn lướt qua hai tay của nhóc, hiếm khi trầm mặc một lúc, quay đầu nâng nửa người trên của Tí Nha lên tựa vào trong lòng mình, hơi dùng sức nắm lấy hai má y, sau khi tách được miệng y há ra, ra hiệu cho Lôi Mộc lấy nước dừa tới.

Lôi Mộc hoàn toàn không ý thức được có chỗ nào không đúng, sợ hắn cầm không nổi còn nhiệt tình đổ một ít nước dừa vào trong nửa vỏ dừa nhỏ cho hắn.

Đôi môi khô cằn vừa tiếp xúc với nước ngọt trong vắt, vô thức há miệng ra hút vào, đến cuối cùng thậm chí còn có chút vội vàng, non nửa nước dừa rất nhanh đã bị uống sạch, lại rót thêm một ít thẳng cho đến khi y dừng lại không uống nửa, Chử Thương mới buông người xuống.

“Trời tối rồi, em về trước đi, hôm nay cảm ơn em." Chử Thương thở phào nhẹ nhõm, rót cho mình một chén nước dừa, uống ừng ực.

Hôm nay ngoại trừ hai quả mật quả ra hắn còn chưa ăn cái gì, lúc này cũng là vừa mệt vừa khát, sau khi uống một chén nước dừa mát lành vào bụng, cảm giác cả người đều sống lại, nhưng cơn đói lại càng rõ ràng.

“Hả? À...” Lôi Mộc gãi đầu, nhìn Tí Nha, quay đầu ngơ ngác hỏi: "Vậy ngày mai anh có đi đội thu thập không?”

“Đi, đã mấy ngày anh không đi đội thu thập rồi." Chử Thương nói: “ Mau trở về đi, nhưng mà ngày mai có thể phải tới sớm một chút, có lẽ anh cần em giúp một việc.”

Lôi Mộc vẫn còn hơi ngơ ngác lập tức vỗ ngực đảm bảo mình sẽ không làm trì hoãn việc của hắn, sau đó bỏ chạy nhanh như một làn khói.

Chử Thương buồn cười lắc đầu, nhìn thấy giỏ thịt đặt ở trong góc do Lôi Mộc mang đến, cuối cùng cũng có thể ăn chút gì đó chắc bụng rồi.

Những miếng thịt này đều dùng lá cây lớn bọc lấy, một bọc nặng khoảng sáu bảy cân, Lôi Mộc đưa cho bọn họ cũng coi như có tâm, còn xử lý sẵn hết mới mang đến cho hắn.

Chử Thương cầm lấy một bọc thịt ở phía trên cùng, lúc mở ra hơi sửng sốt một chút, thịt này... hình như không phải là thịt dã thú bình thường, trong máu thịt tràn đầy năng lượng, ngược lại có chút giống thịt hung thú.

Chử Thương ý thức được chỗ không đúng, đặt riêng miếng thịt này sang một bên, cầm lên một miếng khác -- đây cũng là thịt hung thú, một giỏ này có hai mươi miếng thịt, trong đó có mười miếng đều là thịt hung thú.

Hung thú vừa mới bị gϊếŧ có hình thể không lớn, nên hẳn là phần của hắn không nên nhiều như vậy.

======

Ý hôm nay tình cờ vào xem thấy có người đề cử, tặng nóng một chương luôn nhớ.

Cảm ơn bạn Mẹ Thương đã đề cử nhé!!