Chương 22: Sự việc bại lộ (2)

Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh khiến Triệu Cao nhất thời không kịp phản ứng, khi hiểu rõ,hắn biết và cũng sợ có người lợi dụng mình. Hắn vốn quen làm đại nhân trong cung này, nhưng lại quên mất phía sau luôn có kẻ tiểu nhân luôn rình mò. Suy nghĩ của hắn nhanh chóng luân chuyển, trong hậu cung này, ngoại trừ đạo sĩ Lô Sinh, Lý An có thù oán với hắn, lại còn là người có năng lực, ngoài hắn ra thì không còn ai có thể tính kế hắn như vậy? Tưởng tượng tới vẻ đắc ý được giấu dưới lớp mặt nạ kia của Lý An, Triệu Cao tức giận đến run người, đã lâu rồi hắn mới trải qua cảm giác bị người khác tính kế là như thế nào.

Nhưng lần này hắn lại không thể thoát tội được, đây mới là điều tồi tệ nhất!

Hồ thái y cầm lấy bình đan dược, mở nút ra, mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi, ông đổ thuốc ra, chỉ có ba viên thuốc, to bằng móng tay út, màu sắc bóng loáng, đặc và ẩm, đưa lên mũi có thể ngửi thấy được mùi của một số loại thuốc cổ truyền trung y, dược liệu bên trong có thể bổ sung khí huyết cho khắp cơ thể. Nếu có sự khác biệt nào giữa đan dược tinh luyện và đang dược của y quán chế tác, Hồ thái y vuốt râu nghĩ lại, hình như màu sắc có vẻ đậm hơn. Ông cũng không nhìn ra được nguyên nhân, cũng không thể đánh giá được đan dược mà Lô Sinh tốn rất nhiều công sức luyện chế là thứ bình thường, nên ông vội vàng gọi tất cả thái y đến xem qua.

Các thái y khác nhìn đan dược trong tay Hồ thái y, mỗi người đều tập trung tinh thần, ánh mắt sáng ngời như thể đang nhìn một báu vật quý hiếm nào đó, thậm chí còn có người vuốt râu khen ngợi không ngừng: “Tốt, tốt! Đây thật sự là một vật thần kỳ a!” Hồ thái y vẻ mặt nghi hoặc, tại sao ông không thấy được thứ này có chỗ tốt nào? Phải chăng bất tri bất giác, trình độ y thuật của bọn họ đã hơn ông tận tám con phố sao?

Hồ thái y thấp thỏm bất an, các thái y khác trong lòng cũng đang mắng cha gọi mẹ, mẹ nó sao đan dược của đạo sĩ Lô Sinh luyện ra lại giống như thuốc bán trong y quán? Tuy nhiên bọn họ lại không dám đem sự thật nói ra, ai cũng biết bệ hạ rất đam mê việc luyện chế thuốc trường sinh, mà đạo sĩ Lô Sinh chính là ái thần của hắn. Thứ nhất, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy thuốc trường sinh chân chính là như thế nào. Thứ hai, mùi của đồ vật đạo sĩ Lô Sinh đưa ra không có gì bất thường, dù sao khi ăn cũng không hại chết Cố chủ tử nên họ cũng không có ý định gánh chịu hậu quả. Nếu Cố chủ tử dùng mà cơ thể không hồi phục ngay thì chỉ có thể đổ lỗi cho kỹ thuật kém cỏi của đạo sĩ Lô Sinh, không liên quan gì đến các thái y bọn họ, một vật thần tiên như vậy, làm sao bọn họ có thể hiểu được? Đây thật là một lời giải thích hoàn hảo!

Hồ thái y- một boy* ngay thẳng không thể get* được đồng liêu của mình đang nghĩ gì, thấy mọi người đều nói tốt, ông vô cùng bối rối, chẳng lẽ mình thật sự tụt lại phía sau? Như thế nào mà qua một đêm, bước đi và trình độ y thuật của họ lại đều thống nhất như vậy?

*: Raw viết như vậy nên mình để nguyên nhé.

Hồ thái y không thể nghĩ ra được và ông cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa, bời vì Doanh Chính đã lên tiếng: “Hồ thái y, đan dược này có vấn đề gì không?”

Hồ thái y cúi đầu chắp tay thi lễ, chôn sâu khuôn mặt già nua rối rắm, trầm tư nói: “Bẩm bệ hạ, lão thần thật hổ thẹn chỉ có thể hiểu thấu được một hai loại đan dược. Loại đan dược này bổ sung khí huyết, ngưng tụ thần khí, đối với thân thể của Cố chủ tử xác thật có chỗ tốt.” Về phần ông bao nhiêu tuổi, hehe, ông từ chối trả lời vấn đề này.

Doanh Chính không hài lòng với câu trả lời này, đôi mắt hổ trừng lên như hai quả chuông đồng, lớn tiếng chất vẫn hỏi: “Hồ thái y, đây là đáp án mà ngươi cho trẫm sao? Ngươi là người đứng đầu Thái Y Viện, chẳng lẽ chỉ là hư danh sao?”

Hai đùi Hồ thái y run rẩy, lập tức quỳ xuống: “Bệ hạ, vi thần tài hèn học ít, kiến thức hạn hẹp, xác thực vô năng, vô pháp hiểu được đan dược một cách thấu đáo, xin bệ hạ thứ tội.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng sợ hãi Lô Sinh như thủy triều mà rút đi, thay vào đó là ẩn ẩn đắc ý, mặc dù đan dược này chỉ là một viên thuốc mua từ y quán rồi phủ thêm mấy lớp thuốc bột mà thôi, nhưng bởi vì cái danh thần tiên của hắn đã dọa sợ đám thái y kia, như thể hắn ta thật sự có được sự giúp đỡ của thần, xem ra tính mạng của hắn tạm thời vô lo!

Doanh Chính tức giận, vừa định kêu người lôi Hồ thái y xuống, Cố Lương Sanh nắm chặt tay hắn, ôn nhu khuyên nhủ: “Bệ hạ, thứ mà đạo sĩ Lô Sinh luyện chế chính là thần dược, Hồ thái y chỉ là một người phàm, làm sao một ngự y bình thường có thể hiểu được loại thuốc này? Bệ hạ, đây không phải là làm khó người khác sao?”

Giọng nói dịu dàng của Cố Lương Sanh giống như một cơn gió thổi bay tức giận trong lòng Doanh Chính, hắn bình tĩnh lại và suy nghĩ cẩn thận, nếu một phàm nhân có thể dễ dàng hiểu được loại đạn dược này, thì hắn cần gì phải khổ tâm theo đuổi sự bất tử như vậy? Nghĩ đến đây, hắn nói: “Hồ thái y, trẫm hỏi ngươi, ông có nhìn ra được thuốc này có vô hại với Lương Sanh không?”

Hồ thái y nhanh chóng trả lời: “Hồi bệ hạ, đan dược này có lợi cho sức khỏe của Cố chủ tử và không gây hại gì.”

Doanh Chính gật đầu, cho Hồ thái y đứng dậy, đồng thời hỏi đạo sĩ Lô Sinh: “Đan dược này dùng như thế nào? Chỉ có ba viên thì Lương Sanh có thể khỏi bệnh được không?”

Đạo sĩ Lô Sinh nói: “Bệ hạ, sau bữa nay thì dùng một viên đan dược này, mỗi ngày một viên, mấy ngày sau, thân thể Cố chủ tử sẽ khôi phục.”

Doanh Chính trầm tư nói; “Mấy ngày là mấy ngày?”

Lô Sinh nói vòng vo: “Dược tính tùy người sẽ tác dụng khác nhau, đây tuy là thần dược nhưng cũng là lần đầu tiên thần dùng nên không thể xác định chính xác thời gian.”