Chương 23: Sự việc bại lộ (3)

Doanh Chính nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, hắn vẫn luôn cho rằng, đạo sĩ Lô Sinh là bậc thang dẫn tới sự bất tử của mình, nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện ra đạo sĩ Lô Sinh có lẽ cũng không mạnh như hắn tưởng tượng. Có lẽ bởi vì trước đây hắn khát nhân tài, mà Lô Sinh lại thể hiện mình là người có năng lực, đúng lúc hắn cần mà xuất hiện, khiến hắn hiểu lầm. Bằng không, làm sao đến bây giờ Lô Sinh vẫn chưa chế ra được thuốc trường sinh, hay ngay cả một lọ thuốc nhỏ cũng không có cách nào xác định được? Như vậy làm hắn không thể không hoài nghi, đan được này có thể thực sự chữa khỏi cho cơ thể Lương Sanh không?

Trong khi Doanh Chính còn đang trầm tư, Cố Lương Sanh liền đứng dậy nhận bình thuốc từ tay Hồ thái y, đổ những đan dược này vào lòng bàn tay, đôi tay trắng như tuyết vì chạm vào thuốc mà dính màu đen tuyền, Hồ thái y có chút không nỡ nhìn thẳng, thậm chí bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, thứ này thật sự có thể ăn được sao? Ông không biết năng lực luyện chế đan dược của Lô Sinh ở mức nào, chỉ biết rằng Lô Sinh há miệng ra là lưỡi sáng như sen*. Nếu Cố chủ tử ăn phải rồi xảy ra chuyện gì, ông cũng không thể thoát tội, vì mới ban nãy ông còn chính miệng thừa nhận thuốc này vô hại mới Cố chủ tử.

*Nguyên văn 舌灿如莲: có ý nghĩa miêu tả một người có tài ăn nói hoặc giảng dạy rất thành thạo, lưu loát, phù hợp và tràn đầy sức sống, sảng khoái. Thành ngữ này mô tả lưỡi của một người rực rỡ khác thường, rất giống một bông sen rực rỡ.

Nghĩ tới đây, Hồ thái y có chút run rẩy nói: “Cố chủ tử, loại đan dược này quá kỳ quái, vi thần chỉ có thể cam đoan có một ít loại thuốc trong đây vô hại với ngài, những thứ khác vi thần không dám nói gì!”

Nghe vậy, đạo sĩ Lô Sinh lạnh lùng cau mày, “Hồ tiên sinh, ý của ngươi là sao? Tốc độ lật mặt của ngươi còn nhanh hơn lật sách! Ý của ngươi là ta làm hại Cố chủ tử sao?”

Hồ thái y liên tục xua tay, “Đạo sĩ Lô Sinh, ngươi cũng nói đan dược này kỳ lạ, ta là một người phàm, nhìn không ra nó bình thường chỗ nào, ta chỉ nói những gì ta biết mà thôi. Hơn nữa, người luyện chế ra đan dược không phải nên rõ nhất sao?”

Thấy hai người sắp cãi nhau, Cố Lương Sanh vội vàng giảng hòa: “Đan dược này kỳ lạ, Hồ thái y chỉ là đề phòng vạn nhất thôi, ta có thể hiểu được. Với lại, đây là đan dược lần đầu tiên đạo sĩ Lô Sinh luyện chế, một số chỗ không rõ cũng là bình thường, ta cũng có thể hiểu, hai người không cần tranh cãi.”

Có Lương Sanh ngửi nhẹ mùi thuốc; cuối cùng, cười nhìn về phía đạo sĩ Lô Sinh nói: “Hơn nữa, ngươi là đạo sĩ mà bệ hạ tin tưởng nhất, cho nên ngươi hẳn không phải là người không có kế hoạch, đúng không?”

Đôi mắt cậu trong sáng và tao nhã, cong thành hình vòng cung, ánh mắt trong trẻo, nhưng Lô Sinh lại cảm thấy như bị ánh mắt đó, lời nói của Cố Lương Sanh phảng phất ẩn ý gì đó, giống như biết hắn đã làm gì. Đạo sĩ Lô Sinh nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt nghiêm nghị, “Chuyện này là đương nhiên!”

Sau khi có được câu trả lời mình mong muốn, Cố Lương Sinh trở về chỗ ngồi, nhìn Doanh Chính cười rạng rỡ: “Người mà bệ hạ tin tưởng nhất định rất có năng lực, Lương Sanh đương nhiên cũng tin tưởng hắn."

Những lời này khiến cho Doanh Chính toàn thân thoải mái, cười lớn nói: "Lương Sanh thật là giỏi nịnh nọt!"

Cố Lương Sinh nghe vậy bĩu môi, "Bệ hạ, ta nói nghiêm túc mà, rõ ràng không phải tâng bốc ngươi! Ngươi lại xuyên tạc ý ta, thật đáng ghét!"

Mạnh Khương Nữ ở dưới nghe được lời này liền sợ khϊếp vía, lo lắng Doanh Chính sẽ vì Lương Sanh vô lễ mà nổi giận, không ngờ rằng Doanh Chính không để ý chút nào, ngược lại còn càng thêm trêu chọc Cố Lương Sanh, rõ ràng là đang thích thú.

Dù vậy, Mạnh Khương Nữ vẫn không yên lòng, chưa kể đoạn tụ là trái với luân thường đạo lý, chỉ riêng thân phận của Doanh Chính liền biết quanh hắn oanh oanh yến yến đếm không xuể, nếu sau này về già Lương Sanh không có con để thừa kế thì biết đi nơi nào? Ai có thể tin tưởng được chân tình của một vị hoàng đế chứ?

Vui đùa ầm ĩ qua đi, Cố Lương Sanh nhớ tới việc chính, dò hỏi đạo sĩ Lô Sinh một ít việc cần chú ý khi uống thuốc, dự định sau bữa tối sẽ uống.

Nghe vậy, Doanh Chính liền nói: “Chậm đã, tìm một người thử thuốc trước, sau đó Lương Sanh mới có thể uống.”

Thấy thế, tim Lô Sinh liền đập thình thịch, ba viên thuốc này là hắn trăm cay ngàn đắng dung hợp những viên thuốc từ y quán mới tạo ra được, làm hỏng mấy chục viên thuốc, giờ bắt hắn làm lại một lần nữa thì nguy!

Hắn nôn nóng nói: “Bệ hạ, việc luyện ra đan dược này không hề dễ dàng, nếu hạ nhân dùng đan dược này, vi thần không biết khi nào mới có thể luyện ra được mẻ tiếp theo? Luyện những viên đan dược này đã tiêu tốn vô số công sức là dược liệu mới ra được ba viên, bệ hạ-“

“Đủ rồ!” Doanh Chính không vui ngắt lời hắn, ánh mắt sắc bén, lông mày nhíu lại, trên mặt tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn. Cảnh tượng này làm tim của Lô Sinh lạnh đi, giờ phút này hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là gần vua như gần cọp.

Cố Lương Sanh không muốn kéo dài chuyện này nữa, liền nói: “Bệ hạ, không bằng cho nô tài tới thử một viên, ta dùng phần còn lại là được, như vậy áp lực luyện chế đan dược của đạo sĩ Lô Sinh cũng sẽ giảm bớt, người cảm thấy như thế nào?”

Doanh Chính nhìn Lô Sinh hừ lạnh một tiếng, sự quan tâm của Lương Sanh càng làm nổi bật được sự vô dụng của Lô Sinh.