Chương 1

Lại



một

ngày

mưa.

Thiên

Trọng Xuyên dậy rất

sớm,

hắn

muốn

đem con chim chẳng biết tại sao lại

chết

ở trong miếu ngày hôm qua đến

Mộ Lý sơn

an táng.

Ngày

mưa đường

rất

trơn,

Thiên Trọng Xuyên đi

chân

trần,

cầm

một

cọng dây

thừng

trói

chặt quần áo

rộng

thùng

thình,



thái

của

hắn

rất đoan

chính,

giống

như

cầm vật quý.

Tay

trái

của

hắn

cầm

con

chim

chết kia,

tay phải

che ở

trên

người

chim,

chặn

cho



một ít

nước

mưa

lạnh

lẽo.

Mộ Lý sơn

cách

nơi

này không gần,

Thiên Trọng Xuyên đi

thật

lâu,

thẳng đến khi

mưa

ngừng,

chỉ

còn

lại

một

tầng

mưa bụi đánh vào bờ vai

cùng

tóc

ngắn

của

hắn,

hắn bước

lên

con đường

nhỏ vào

núi.

Đối với nơi này,

Thiên Trọng Xuyên rõ như lòng

bàn tay,

hắn không sợ chân

trần của mình sẽ

bị cái gì đâm thủng,

gần như đầu cũng không cần cúi,

hắn đã

tới nơi mình muốn đến,

nơi đó có một cây

bách nhỏ còn chưa

trưởng

thành,

hắn cảm

thấy nơi này đối với con chim chết yểu mà nói,

là một nơi rất

tốt để an giấc ngàn

thu.

Chính là nơi

hắn muốn đào

hố chôn con chim nhỏ đã có gì đó,

Thiên Trọng Xuyên ngồi xổm xuống,

cẩn

thận xem xét.

Đó là một con rồng nhỏ,

thật sự rất nhỏ,

còn chưa dài

bằng cánh

tay

hắn,

giống như

bị người lấy đao

hung

hăng cắt xuống,

vảy rồng

trong suốt lật lên,

dưới mắt có

hai vệt máu

bị nước mưa rửa

trôi.

Thiên

Trọng Xuyên thử sờ

sờ nó, đột

nhiên đuôi của

nó khẽ động một cái.

Còn sống.

Thiên

Trọng Xuyên nghĩ nghĩ, thận trọng

đặt con chim trong tay xuống đất, cởϊ áσ

của

mình,

bàn

tay chỉ tiết phân minh* dùng sức vặn ra

nước

mưa ở

trên, hắn

làm

một tay nải đơn

giản, cẩn

thận

đặt

con rồng nhỏ vào.

(*指节分明 đốt ngón tay rõ ràng.)

Con chim kia đã được an

táng,

Thiên Trọng Xuyên treo cái

bọc nhỏ có

hơi nặng ở

trên cánh

tay,

dựa theo đường cũ

trở về.

Cổng lớn của miếu không khóa,

rất ít người lui

tới nơi này,

Thiên Trọng Xuyên cũng không lo lắng cho quần áo đệm chăn đơn sơ của mình sẽ gặp

bất

trắc gì,

hắn đẩy cổng đi vào miếu,

đặt con rồng lên giường,

đi múc một

thùng nước giếng lạnh

buốt rửa sạch cho mình trước,

mới về nhìn rồng nhỏ.

Thiên

Trọng Xuyên đã

cứu

rất nhiều

động

vật,

nhưng

vẫn

là lần đầu

tiên, thực tế,

hắn

cũng

là lần đầu

tiên

nhìn

thấy

một

con rồng ở

khoảng cách gần như

vậy,

hắn

vô cùng cẩn thận ấn

cái vảy rồng bị

vểnh

lên

kia xuống,

hy vọng chúng

nó có

thể

khép

lại theo cách bình thường, lại

cẩn

thận

lau miệng

vết thương

của

rồng

nhỏ,

hắn không

biết

dược

của nhân gian có thể

dùng

hay

không, không tùy tiện rịt

thuốc cho

nó.

Sân sau



củi,

Thiên Trọng Xuyên

lấy

một ít bỏ vào

chậu đồng,

đốt

lên bỏ dưới gầm giường.

Trong phòng

thật sự quá

lạnh,

hôm

nay

lại



mưa,

hắn không

hy vọng

con

rồng

này bị sống sờ sờ đông

chết.

Vẫn luôn đợi đến mười ngày, con rồng kia

cũng

không tỉnh, Thiên Trọng

Xuyên

thậm

chí

cho rằng nó đã

không

cứu

được.

Ngày

thứ

mười

một,

Thiên Trọng Xuyên phát

hiện

trong phòng bếp không

còn đồ ăn,

hắn đến vườn

rau ở sau

miếu,

hái không ít

rau xanh xách về,

vốn



muốn đi

thẳng đến phòng bếp,

lúc đi

ngang qua phòng

của

hắn vẫn

là không quá yên

tâm

cầm

theo

rổ đi vào,

muốn

nhìn xem

con

rồng

nhỏ kia đã

tỉnh

hay

chưa.

Trên

giường trống không,

Thiên

Trọng Xuyên còn chưa kịp

phản

ứng,

đã bị người bóp cổ

đè lên tường, không

biết

thiếu

niên

từ đâu xông tới, hắn nhìn thấy một

khuôn mặt

trẻ

tuổi

cách

mình

rất gần, đối phương

hung

ác hỏi hắn: “Ngươi là ai?”

Thiên

Trọng Xuyên không khẩn trương, hắn

biết

rõ có thêm mười thiếu niên cũng không thể gϊếŧ chính mình,

hắn nhìn đôi mắt của

thiếu niên, đôi mắt

xinh

đẹp

kia lại là

một

mảnh

sương

mù,

chỗ đồng tử trắng dã.

Thiếu

niên

mù.

Hắn dâng lên một chút lòng

trắc ẩn,

rất bình

tĩnh nói cho y

biết: “Ta chính là một người

bình

thường,

ngươi không cần sợ,

ta không có lòng

hiếu kỳ đối với chuyện đã xảy ra với ngươi,

nếu như ngươi muốn đi,

tùy

thời có

thể đi.”

Bàn

tay

bóp cổ

hắn của

thiếu niên chậm rãi

thả lỏng,

vô số lần đối mặt với nguy

hiểm,

lại khiến y có một loại cảm giác diệu kỳ,

y

tin

tưởng vững chắc người

trước mặt không có ác ý,

liền

tin lời của Thiên Trọng Xuyên,

ngậm miệng chậm rãi cách xa hắn một chút.

“Ta có quần áo,

tuy rằng khả năng không vừa,

ngươi muốn mặc không?”

Thiên Trọng Xuyên nhìn

thân

thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chồng chất vết

thương của

thiếu niên.

Qua

hồi

lâu,

thiếu

niên do dự

nói

tiếng

cảm ơn.

Quần áo

của Thiên Trọng Xuyên

rất

lớn,

thiếu

niên

mặc không quá vừa

người,

vụng về xắn

cổ

tay áo

của

mình,

y không

nhìn

thấy.

Thiên Trọng Xuyên

nhưng không quản y,

xoay

người đi xử

lý đống

rau xanh

mình vừa

hái xuống.

Hôm

nay

trời quang,

nước

trong giếng

cũng không

lạnh

như

mấy

ngày

hôm

trước,

Thiên Trọng Xuyên

hơi

cong

lưng,

rửa

rau

trên bệ đá

mình

tự xây,

trên

rau xanh

có sâu,



một

con sâu xanh biếc

mập

mạp,

Thiên Trọng Xuyên vươn

ngón

tay

muốn

chọc

nó xuống,



rồi

lại không dằn

nổi

mà uốn éo

chạy

trốn.

Thiên

Trọng Xuyên cúi đầu

nhìn

đầu

ngón

tay của mình, qua hồi lâu

mới

tiếp

tục rửa rau.

Hắn làm một

bữa cơm đơn giản,

gạo lứt cách

thủy cùng rau xanh,

đủ cho

hai người ăn.

Con rồng nhỏ không ăn,

tuy rằng y mặc quần áo của Thiên Trọng Xuyên,

nhưng vẫn rất cảnh giác,

mắt lại

bị mù,

cả người vừa

hoảng vừa sợ,

lại không muốn

biểu

hiện ra ở

trước mặt Thiên Trọng Xuyên,

đành phải

trầm mặc ngồi ở một

bên,

nghe Thiên Trọng Xuyên

thỉnh

thoảng phát ra

tiếng đũa đυ.ng

bát đĩa.

Nơi

này quá

an

tĩnh,

an

tĩnh đến

chỉ



thể

nghe

thấy

tiếng

côn

trùng

cùng

chim

hót,

chim giống

như Thiên Trọng Xuyên,



tại

trong

miếu,

xây

một

cái ổ ở dưới

mái

hiên

của Thiên Trọng Xuyên,

Thiên Trọng Xuyên đã xem



rất

nhiều

lần ở khoảng

cách gần,



một

con

chim xanh,

ở đầu đuôi

có ánh sáng

như

lửa,

hai

con

mắt



màu vàng.

Lúc

này,

con

chim

này

lại bay vào phòng,



cùng

lớn

mật

mà đậu

trên vai

rồng

nhỏ,

y

lại

hoảng sợ,

theo bản

năng

rút kiếm.

Nhưng

mà kiếm

của y đã không

còn.

“Không phải sợ,

là một con chim.”

Thiên Trọng Xuyên vừa vặn ăn cơm xong rồi,

hắn im lặng

thu dọn bát đũa của mình: “Cơm để ở chỗ này,

muốn ăn mà nói liền ăn.”

Hắn xoay

người

muốn đi,

rồng

nhỏ

nghe

thấy

tiếng bước

chân

càng

lúc

càng xa

của

hắn,

do dự

lên

tiếng: “Chờ

một

chút!”

Thiên

Trọng Xuyên dừng, hắn quay đầu nhìn rồng nhỏ, chờ

câu

sau của y.

“Ta có thể làm giúp ngươi cái gì không?”

“Có

thể,

ngươi giúp

ta cho rắn ăn đi.”

Thiên Trọng Xuyên kéo y đứng dậy,

rời đi

thật lâu,

rồng nhỏ không nhìn

thấy,

chỉ cảm

thấy càng lúc càng lạnh,

qua

hồi lâu,

Thiên Trọng Xuyên dừng.

“Đứng ở chỗ này,

không nên cử động,

một

bước cũng không cần động.”

Thiên Trọng Xuyên rời đi,

không bao lâu ôm một cái

túi lại đây,

bên

trong đều là

thịt

tươi cắt nát: “Cầm thịt ném xuống là được,

nhưng một lần chỉ ném một miếng,

cách một hồi lại ném

tiếp,

không cần lo lắng rắn cắn ngươi,

cái

hố này rất sâu.”

Hắn nói xong cũng rời đi,

rồng nhỏ ngồi xổm xuống,

dùng

tay sờ soạng vào

trong

túi,

cầm một miếng

thịt,

thử ném xuống dưới.

Bên dưới lập tức vang lên

tiếng xùy xùy,

rồng nhỏ không sợ,

tay của y rất ổn,

lòng thầm

tính toán

thời gian,

mãi cho đến khi y ngồi xổm đã có chút cứng đờ,

mới ném xong túi

thịt này.

Thiên

Trọng Xuyên giống như có

thiên lý

nhãn,

y vừa mới

đứng

lên,

Thiên Trọng Xuyên đã tới

ngay, hai

người trầm mặc

trở

về phòng của Thiên Trọng

Xuyên, Thiên Trọng Xuyên

lau sạch máu trên tay cho

y, rồng nhỏ mò

mẫm

ngồi

bên cạnh bàn, bắt đầu ăn

cơm đã lạnh ngắt.

“Cái miếu này chỉ có

ta và ngươi,

nhưng vẫn có rất nhiều

thứ sống.”

Thiên Trọng Xuyên nói: “Nếu như ngươi cảm

thấy không muốn ăn chực,

ta có

thể cho ngươi làm một ít việc ngươi có

thể làm,

lúc nào ngươi muốn đi,

tùy

thời có

thể đi.”

Rồng

nhỏ ừ

một

tiếng,

y đói

lắm

rồi,

chỉ

muốn ăn

cơm,

nhưng y

chưa

từng

chịu đói

lần

nào,

không

học được ăn

như

hổ đói,

vẫn giữ

hình

tượng

rất

tốt ăn gì đó,

Thiên Trọng Xuyên để ý

thấy

trên

chóp

tai y

lộ

ra

một

chút

màu xanh

lam.

Cơm đã ăn xong,

rồng nhỏ vụng về dọn

bát đũa,

Thiên Trọng Xuyên nhìn y

thiếu chút nữa làm rơi

bát xuống đất,

tự mình ra

tay

thu dọn giúp y,

rồng nhỏ dường như xấu

hổ,

hỏi

hắn: “Cảm ơn ngươi,

ngươi

tên là gì?”

Hắn

trầm

mặc

thật

lâu,

không biết

có phải

nói

ra

tên giả để

lừa gạt đối phương

hay không,

nhưng

hắn

nhìn khuôn

mặt

của

thiếu

niên,

lại

cảm

thấy không

cần

thiết.

“Thiên Trọng Xuyên,”

Hắn

hỏi: “Ngươi

thì sao?”

Rồng

nhỏ

trịnh

trọng

nói

cho

hắn biết: “Ta gọi Phong Trản.”